Lúc mới cạo tóc húi cua bị mấy anh em cùng nhau cười vào mặt, ngay cả lính cần vụ trong nhà cũng không ngoại lệ, vỗ đùi cười to, Tuân Mộ Sinh sầm mặt xuống, quay về phòng mình soi gương cả buổi nhưng càng nhìn càng thấy đẹp trai.
Xấu chỗ nào cơ? Rõ ràng là sáng sủa năng động, nhẹ nhàng thoải mái còn rất trưởng thành!
Tuân Mộ Sinh nằm trên giường ngắm nghía cái nắp chai bị biến hình kia, cứ liên tục lặp lại động tác bật ngón cái bắn lên trời sau đó dùng lòng bàn tay chộp lại, chơi mãi không biết chán.
Nắp chai này là cái bị Văn Quân cắn, ở giữa có một dấu răng lõm xuống. Sau khi uống nước ngọt xong hắn nhặt lên từ dưới đất rồi tiện tay bỏ vào túi quần.
Động tác nhỏ này bị Văn Quân bắt gặp: “Cậu làm gì thế? Còn lượm nắp chai nữa à?”
Hắn đã sớm nghĩ ra được cớ rồi: “Tôi có thói quen sưu tầm nắp chai.”
Văn Quân trừng mắt, vẻ mặt bừng tỉnh: “Ồ, cậu còn muốn làm ‘đồng xu’ nữa à?”
Lúc đó “ném đồng xu” là trò chơi thịnh hành nhất trong đám con trai, xỏ mười mấy cái nắp chai nước ngọt thành một chuỗi, được gọi là “đồng xu”, chọn một nơi trống trải ném qua ném lại, ai bị ném trúng sẽ thua, hơi giống với “ném bao cát”. Nhưng bao cát trúng vào người thì không đau, “đồng xu” nện trúng đầu sẽ bị chảy máu.
Tuân Mộ Sinh lừa bịp nói: “Đúng thế, làm ‘đồng xu’, muốn chơi không?”
Văn Quân lắc đầu vỗ lên mặt mình,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-than-cua-nguoi/2463541/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.