Tuân Mộ Sinh muốn đi câu cá, hẹn mấy đứa bạn nhưng chẳng tên nào rảnh.
Còn về Trì Ngọc ấy hả, người này không nằm trong phạm vi rủ rê của hắn.
Tuân Mộ Sinh cũng từng đi câu cá với Trì Ngọc, nhưng Trì Ngọc không thích trò giải trí này, không ngồi yên được, cứ thích đứng dậy đi tới đi lui.
Tuân Mộ Sinh tỏ vẻ không đồng ý, lính bắn tỉa sao mà không ngồi yên được chứ? Chẳng phải huấn luyện ngắm bắn buộc phải giữ nguyên một tư thế trong thời gian dài hay sao?
Câu trả lời của Trì Ngọc là — chắc cũng vì hồi xưa huấn luyện nhiều quá nên bây giờ nảy ra tâm lý phản nghịch, hễ đi được là không chịu ngồi yên.
Vì thế lần trước đi câu cá, Tuân Mộ Sinh ngồi câu, Trì Ngọc đi tới đi lui làm cá bỏ đi hết, sau đó Trì Ngọc ngồi cạnh hắn ngủ thiếp đi, hắn nghĩ lần này mình có thể yên bình câu cá được rồi, ai dè hắn lại chẳng buồn để ý tới cần câu, cứ mải mê nhìn Trì Ngọc.
Mũi Ngọc của mình đẹp ghê.
Miệng Ngọc của mình cũng đẹp nốt.
Chân mày Ngọc của mình cũng đẹp dễ sợ.
Ngọc của mình…
Muốn hôn Ngọc của mình quá.
Cá cắn câu rồi.
Nhưng Tuân Mộ Sinh lại cúi đầu hôn Trì Ngọc, cá ăn mồi xong thì bơi đi mất.
Trì Ngọc kiểu: “?”
Sau đó Tuân Mộ Sinh nghĩ đi câu cá không thể dẫn Trì Ngọc theo được, dẫn Trì Ngọc theo thì không thể câu cá.
Nhưng hôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-than-cua-nguoi/2462511/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.