Chương trước
Chương sau
Tuân Mộ Sinh muốn đi câu cá, hẹn mấy đứa bạn nhưng chẳng tên nào rảnh.

Còn về Trì Ngọc ấy hả, người này không nằm trong phạm vi rủ rê của hắn.

Tuân Mộ Sinh cũng từng đi câu cá với Trì Ngọc, nhưng Trì Ngọc không thích trò giải trí này, không ngồi yên được, cứ thích đứng dậy đi tới đi lui.

Tuân Mộ Sinh tỏ vẻ không đồng ý, lính bắn tỉa sao mà không ngồi yên được chứ? Chẳng phải huấn luyện ngắm bắn buộc phải giữ nguyên một tư thế trong thời gian dài hay sao?

Câu trả lời của Trì Ngọc là — chắc cũng vì hồi xưa huấn luyện nhiều quá nên bây giờ nảy ra tâm lý phản nghịch, hễ đi được là không chịu ngồi yên.

Vì thế lần trước đi câu cá, Tuân Mộ Sinh ngồi câu, Trì Ngọc đi tới đi lui làm cá bỏ đi hết, sau đó Trì Ngọc ngồi cạnh hắn ngủ thiếp đi, hắn nghĩ lần này mình có thể yên bình câu cá được rồi, ai dè hắn lại chẳng buồn để ý tới cần câu, cứ mải mê nhìn Trì Ngọc.

Mũi Ngọc của mình đẹp ghê.

Miệng Ngọc của mình cũng đẹp nốt.

Chân mày Ngọc của mình cũng đẹp dễ sợ.



Ngọc của mình…

Muốn hôn Ngọc của mình quá.

Cá cắn câu rồi.

Nhưng Tuân Mộ Sinh lại cúi đầu hôn Trì Ngọc, cá ăn mồi xong thì bơi đi mất.

Trì Ngọc kiểu: “?”

Sau đó Tuân Mộ Sinh nghĩ đi câu cá không thể dẫn Trì Ngọc theo được, dẫn Trì Ngọc theo thì không thể câu cá.

Nhưng hôm nay hắn thật sự rất muốn đi câu, Diệp Phong Lâm thì bận, anh Kiều cũng không rảnh, Ngôn Thịnh cũng bận luôn, đến Quý Chu Hành cũng có việc.

Quý Chu Hành thì bận cái gì chứ!

Quý Chu Hành nói: “Cậu ra ngoài câu cá làm gì?”

Tuân Mộ Sinh: “Hở?”

Quý Chu Hành: “Cái người trong nhà cậu không phải cá à?”

Tuân Mộ Sinh cúp máy, quay lại nhìn Trì Ngọc.

Trì Ngọc: “Hử?”

Tuân Mộ Sinh thích thú đi tìm một hộp kem, múc một muỗng đút Trì Ngọc ăn.

Trì Ngọc thấy hắn cười cứ gian gian thế nào ấy, bèn hỏi: “Sao vậy?”



Tuân Mộ Sinh: “Đâu có gì đâu.”

Trì Ngọc nghĩ thầm trong lòng: Nhìn thôi cũng biết có gì rồi.

Tuân Mộ Sinh lại đút tiếp, lần này hắn giơ muỗng cao hơn một chút.

Trì Ngọc rướn cổ lên liếm liếm.

Anh lại hỏi: “Rốt cuộc là có chuyện gì?”

Tuân Mộ Sinh cười: “Câu cá.”

Trì Ngọc: “???”

Vẫn là Trì Ngọc: “…”

Về sau Tuân Mộ Sinh chẳng buồn đi ra hồ câu nữa.

Quý Chu Hành nói đúng — trong nhà của hắn có sẵn rồi.



Trì Ngọc bận rộn, về nhà trễ, Tuân Mộ Sinh nấu canh cá đậu hũ cho anh, anh chê dở, không muốn ăn.

Tuân Mộ Sinh tự mình hầm canh, nhất quyết bắt Trì Ngọc phải ăn, bèn ngồi bên cạnh dỗ dành: “Ngoan, ăn cá đi.”

Trì Ngọc mệt đuối, đầu hơi choáng, nghe nhầm thành “Trì Ngọc ngoan”.

Gọi tên anh thì gọi thôi, còn kêu “ngoan” chi nữa…

Trì Ngọc thở dài, nhìn vào mắt Tuân Mộ Sinh.

Tuân Mộ Sinh như đang mong chờ điều gì đó.

Trì Ngọc nghĩ: Nếu em đã gọi anh như thế, vậy anh cũng…

Thế là anh kề sát tới hôn lên chóp mũi của Tuân Mộ Sinh: “Mộ Sinh ngoan.”

Tuân Mộ Sinh: “!”

Canh cá đậu hũ nguội rồi.

Trì Ngọc bị hắn “nựng” cả buổi.

Trì Ngọc: “Haiz…”

Tuân Mộ Sinh thì chép miệng.Giải thích: Vì Trì Ngọc phát âm gần giống với ăn cá (吃鱼) trong tiếng Trung nên mới có vụ nghe nhầm dễ cưng này nè.

Hết
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.