Chu Thanh Lạc xoay người, vẻ mặt tiểu bạch hoa vô tội đã biến mất, đổi sang dáng điệu lạnh nhạt, yên lặng đi đường của mình. Người ta thường nói lúc ông trời muốn thưởng cho ai đó một bữa cơm, thì nhất định sẽ khiến cho người đó chịu đủ mọi khổ cực, lại trao cho người đó thiên phú không ai sánh kịp. Tống Lăng chính là người như vậy. Nếu Tống Lăng chưa bao giờ phải chịu khổ, chắc là đống thiên phú kia của hắn vĩnh viễn sẽ không tồn tại rồi. Sau này khoảng cách giữa hai người bọn họ sẽ càng ngày càng xa sao? Mình có thể chịu được khoảng cách đấy không? Cậu có thể tự tin với Giang Thời Ngạn, trong hai người, Tống Lăng sẽ không chút do dự mà tìm cậu. Nếu như sau này Tống Lăng gặp được một thiên tài có thể sánh vai bước cùng hắn, cùng hắn toả sáng, vậy thì hắn sẽ lựa chọn thế nào đây? Khi đó, Tống Lăng chắc sẽ hiểu ra, cậu chỉ là một người bình thường thôi. Đến khi hắn khỏi bệnh rồi, hắn sẽ có một thế giới rộng lớn hơn, chứ không chỉ có cậu. Tống Lăng hai ba bước đã đuổi kịp, nhưng nhìn vẻ mặt nhạt nhẽo của Chu Thanh Lạc, hắn lại không biết mở miệng như thế nào. Bỗng hắn có chút sợ hãi, Chu Thanh Lạc mềm lòng dịu dàng, nhưng người như vậy lại thích giấu tâm sự trong lòng, không dễ bày tỏ những khó chịu không vui với người khác. Bọn họ thích gom góp từng chút từng chút một, góp đủ rồi thì buông xuống. Ông trời còn khó chịu, trời đông giá rét đã đành, còn mây đen giăng đầy, đã vào đông mấy ngày rồi, tuyết đầu mùa vẫn lần lữa chưa rơi. Tống Lăng nhỏ giọng khẩn cầu, "Thanh Lạc ơi, em cười một cái đi. Có gì em nói thẳng với anh luôn, được không? Em xem này, em không vui, ông trời cũng không vui theo." Chu Thanh Lạc dừng bước, ngoảnh đầu yên lặng nhìn hắn. Sao cậu có thể nói với Tống Lăng rằng, mình quá thực tế, đột nhiên không dám nghĩ đến tương lai nữa đây. Tống Lăng có chút sốt ruột, "Chu Thanh Lạc, em sẽ không đột nhiên biết bạn trai mình rất giàu có thì như sấm sét giữa trời quang, sau đó đầu óc chấn động, bắt đầu nghĩ bậy nghĩ bạ, cảm thấy hai người không chung một thế giới, sau đó muốn sống muốn chết đòi chia tay giống như trong tiểu thuyết chứ?" Chu Thanh Lạc: "Anh còn đọc tiểu thuyết hả?" Tống Lăng: "Để học được yêu như thế nào nên đã xem không ít." Chu Thanh Lạc: "Thấy sao? Hiểu được không?" "Kĩ thuật yêu thì chưa học đưc, những kĩ thuật khác thì học được một ít." "?" Trong tiểu thuyết tình cảm thì còn kĩ thuật gì chứ? Chu Thanh Lạc kịp phản ứng: "..." Người nào đó đứng đắn chưa được ba câu. "Tại sao anh phải giả nghèo? Anh không giả nghèo thì em có thương anh không? Em đã sớm thương cái thằng Ngô Hàm kia rồi." Chu Thanh Lạc: "Nhưng anh vẫn lừa em, anh đúng là không trung thành nữa, em không thể giận anh giống như trong tiểu thuyết sao?" Tống Lăng giễu cợt, "Theo như bí kíp tiểu thuyết, nếu như em chỉ thấy anh tội nghiệp thì không phải là tình yêu, nhưng anh không tức giận, anh cảm thấy tội nghiệp cũng được thôi, đến ngày nào đó sẽ trở thành tình yêu." "..." Tống Lăng ra vẻ thông thạo: "Nếu như anh nói anh có nơi ở, anh có thể đến nhà em được nữa không? Giờ có thể ở trong tim em được không? Em nghiêm khắc như vậy hả? Lời nói dối có thiện ý cũng không thể nói sao? Nếu như anh rất nghèo, lừa em là anh rất giàu, đó là lừa tiền lừa tình, anh như vậy rõ ràng là vừa tặng tài vừa tặng sắc." Chu Thanh Lạc tức cười, "Anh lừa người mà còn lí luận nữa à?" Thái độ của Tống Lăng lập tức đoan chính, "Được rồi, trước đó là anh lừa em. Anh sai rồi. Em muốn anh quỳ vỏ sầu riêng hay quỳ bàn phím, em nói đi để anh đi mua. Có điều nếu em đuổi anh đi, em đừng có mơ, anh sẽ không đi đâu." "Anh..." "Đúng, anh không biết xấu hổ, không biết chừng mực như vậy đấy, coi nhà em là nhà của mình, không coi bản thân mình là người ngoài." "..." Chu Thanh Lạc bị hắn chọc cười, bất đắc dĩ nói: "Anh có cái miệng dẻo quá nhỉ!" Tống Lăng thở phào nhẹ nhõm, "Thanh Lạc à, cuối cùng em cũng chịu cười rồi, đừng buồn nữa." Chu Thanh Lạc: "Em không buồn." "Em nói dối." "Em đang nghĩ, sao anh có thể thiếu đánh nói ra mấy lời kiểu 'Tiền rất dễ kiếm' như vậy hả? Nếu như tiền dễ kiếm như vậy thì trên thế giới đâu còn người nghèo khổ nữa." Tống Lăng không hiểu, cũng rất vô tội: "Tất cả tiền anh kiếm được đều là tiền hợp pháp, anh cũng không có cách nào để giải thích, tại sao code anh viết ra có thể bán giá cao như vậy. Rất nhiều công ty phần mềm sẵn lòng trả giá rất cao để anh có thể viết code cho bọn họ. Rõ ràng là code rất là đơn giản mà, sao bọn họ lại không viết ra được nhỉ?" Chu Thanh Lạc: "..." Nếu như không hiểu rõ Tống Lăng, nhất định cậu sẽ bị dáng vẻ Versailles(*) này của hắn làm cho giận run người. (*) Versailles: Một từ lóng của Trung Quốc, ngầm khoe khoang về sự vượt trội hơn người khác, thường dùng để chế giễu. Này giống như học sinh thi xong so đáp án với nhau, đám học sinh kém đang kêu gào sao câu hỏi cuối cùng lại biến thái như vậy thì một học sinh giỏi không thể hiểu được, rõ ràng là chỉ mất năm phút là có thể tìm ra câu trả lời chính xác rồi, tại sao bọn họ lại mắng giáo viên ra đề. Tống Lăng: "Bình thường anh thích phân tích xu hướng kinh tế nước ngoài, bắt lấy cơ hội đầu tư một ít tiền, những hạng mục khả quan trong nước cũng đầu tư một ít, sau đó bạn bè mở siêu thị, bệnh viện, khu vui chơi thì anh cũng đầu tư một ít. Bọn họ nói kinh doanh không tệ, anh được chia cổ phần, chia hoa hồng, còn có..." Bán quán cà phê kiếm được gấp 5 lần, bán đại bình tầng cũng kiếm được gấp 4 lần. Tống Lăng không nói tiếp nữa. Quán cà phê và đại bình tầng chết tiệt này phải giải thích như thế nào đây? Sao hắn phải tự đào cho mình hai cái hố lớn như vậy chứ? Tống Lăng đổi lời nói, "Còn có số tiền này cứ được cho thêm như vậy, mỗi tháng cũng có rất nhiều lãi." Chu Thanh Lạc yên tĩnh nghe hắn nói, vừa tò mò nhiều tiền như vậy thì mỗi tháng được bao nhiêu lãi. Tống Lăng cười tự giễu: "Trước kia anh sống nhàm chán, chỉ biết làm những chuyện này, những thứ khác không biết gì cả, như giờ đây, em tức giận, anh cũng không biết làm sao để dỗ em vui vẻ." Chu Thanh Lạc hít sâu một hơi, lại chậm rãi thở ra, đi về phía hắn, đưa tay ôm eo hắn, mặt tựa lên vai hắn. "Em hơi khó chịu, nhưng không biết nên nói như thế nào." "Anh đưa hết tiền cho em, người có tiền chính là em, em đừng khó chịu mà." Chu Thanh Lạc cười không ra tiếng, "Em muốn tiền của anh làm gì, em cũng rất biết kiếm tiền không phải sao? Mặc dù không kiếm được nhiều như anh những cũng không cần lo cơm áo." "Em không giận sao?" "Anh có tiền em còn tức giận, em quái đản như vậy à?" Tống Lăng: "Vợ ơi, em thật tốt." "Anh phải nhanh khỏi bệnh đi. Rồi anh sẽ phát hiện ra, năng lực và tài hoa của anh không chỉ có thể kiếm tiền, mà còn có thể làm được rất nhiều chuyện ý nghĩa. Sau này anh có thể là một chuyên gia trí tuệ nhân tạo, cũng có thể là chuyên gia an ninh mạng, cũng có thể phát minh ra tường lửa lợi hại nhất thế giới. Anh sẽ được rất nhiều người thích, cũng sẽ được người người tôn kính." "Anh không nghĩ nhiều như vậy, cũng không muốn những thứ này. Trong tương lại của anh, chỉ có bầu trời sao và đèn sáng thôi." Trời phẳng lặng chừng nửa tháng cuối cùng cũng có tuyết rơi, không có bất kì điểm nào quá mức, những bông tuyết bỗng nhiên loạn xạ rơi rất nhiều, nhưng rất yên tĩnh. Chu Thanh Lạc buông hắn ra chạy về phía trước. Tống Lăng siết chặt áo choàng, nhìn bóng lưng của cậu cười nhỏ giọng than phiền, "Em chạy làm gì, ôm nhau mới ấm chứ." Chu Thanh Lạc quay đầu lại cười với hắn, "Sẽ không chỉ có bầu trời sao và đèn sáng thôi đâu, còn có hào quang vạn trượng nữa." Nếu như sau này hắn khỏi bệnh rồi, học được khát khao và theo đuổi như một người bình thường, quen với hoa tươi và tiếng vỗ tay, nếu như vẫn có thể đối xử với cậu trước sau như một, không cần hắn đứng cao bao nhiêu, cậu nhất định sẽ không chùn bước. Nếu như không thể, vậy thì không thể đi. Lúc này Chu Thanh Lạc cũng không biết, sau này cho dù hắn được người người kính ngưỡng, hào quang vạn trượng, cậu vẫn mãi là mặt trời hắn âu yếm trong lòng bàn tay. * Tuyết càng rơi càng dày, tuyết vừa nãy còn yên lặng, bỗng nhiên gầm thét lên rồi. Chu Thanh Lạc đi tới quán bánh ngọt Duy Nhất của nhà Thôi Tử. Tuyết rơi ngày một nhiều, quán bánh ngọt không có ai, nhưng nhân viên rất bận rộn, cũng đang chuẩn bị một ít đồ ăn đặt ship ngoài. Thôi Tú Anh thấy người quen thì đưa khăn lông mềm cho bọn họ, "Nhanh lau sạch đi, lát nữa cảm lạnh mất, cháu xem cháu này, tuyết bên ngoài lớn thế mà chạy lung tung ra ngoài làm gì." Chu Thanh Lạc cười khanh khách nói: "Cô Thôi, khí sắc của cô và công việc làm ăn này của cô càng ngày càng tốt đó nha." Thôi Tú Anh được cậu khen như nở hoa, "Là Thanh Lạc biết cách nói chuyện, không giống như con ranh Thôi Tử kia, tức chết cô." Lúc Thôi Tú Anh nói đến Thôi Tử, mặc dù ngoài miệng mắng mỏ, nhưng mặt mày tràn ngập sự tự hào. Thôi Tú Anh: "Thanh Lạc giờ đang làm ở đâu? Cô nghe Thôi Tử nói, quán cà phê đã bị ông chủ không có mắt đó bán đi rồi." Ông chủ không có mắt đó: "..." Chu Thanh Lạc vui vẻ, không ngờ Thôi Tử cũng sẽ than phiền về ông chủ, "Đúng, đã bán hết rồi ạ, giờ cháu đang làm ở một công ty phần mềm, vẽ tranh cho người ta." Thôi Tú Anh: "Ông chủ kia có đáng tin không? Có nói bán thì bán công ty như ông chủ không có mắt kia không?" Thôi Tú Anh bên trái nói không có mắt, bên phải nói không có mắt, nói nghiến răng nghiến lợi. Xem ra Thôi Tử đâm chọc cũng hơi ác, nhưng cũng có thể hiểu được, tâm huyết bốn năm của Thôi Tử, nói bán là bán rồi. Chu Thanh Lạc trêu chọc trả lời: "Cháu cảm thấy ông chủ của bọn cháu đáng tin lắm đó, còn có mắt nhìn nữa." Thôi Tú Anh: "Có mắt nhìn thì tốt, như vậy công sức của nhân viên bỏ ra mới không bỏ phí." Tống Lăng chớp mắt. Sao hắn lại thành không có mắt rồi? Không có mắt mà có thể tìm được vợ tốt như Chu Thanh Lạc sao? Nói chuyện phiếm với người lớn hai ba câu đã nói đến chuyện yêu và cưới. Đúng như dự đoán, Thôi Tú Anh vô cùng mập mờ nói: "Thanh Lạc đã có người yêu chưa nhỉ?" Đối với sự tò mò của người lớn, Chu Thanh Lạc vẫn luôn không biết làm thế nào, đang chuẩn bị cười ha hả đáng trống lảng, Tống Lăng bất thình lình mở miệng, "Em ấy có rồi ạ." Thôi Tú Anh thở dài thở ngắn, "Ôi trời! Đều do lúc ấy cô quan sát cháu quá lâu, vốn là muốn để cháu làm con rể của cô, giờ lại bị người khác nhanh chân giành trước rồi, hối hận quá mà." Chu Thanh Lạc cười ha hả: "Cô Thôi cứ đùa, coi trọng cháu quá." Thôi Tú Anh ghét bỏ giễu cợt, "Con ranh con này cũng không biết bao giờ mới có người yêu, cô cũng không muốn thúc giục nó." Bà dừng lại, giọng điệu thay đổi: "Cháu với người yêu của cháu có chỗ nào không được không? Hai đứa có thể chia tay không?" Chu Thanh Lạc: "?" Thôi Tú Anh: "Cô không có ý gì khác đâu, cô nói là nhỡ có chỗ nào không tốt, sau khi chia tay rồi có thể thử quen với Thôi Tử xem sao." Chu Thanh Lạc: "Cô Thôi ơi, chị Thôi là một người rất có suy nghĩ, rất nhiều người thích chị ấy. Cô đừng để ý thái quá nữa." Thôi Tú Anh thở dài, "Vậy không nói đến nó nữa, xem ra ông Trương xem chuẩn đấy, hôm đó ông ta nói với cô, năm nay cháu hồng loan tinh động, nhân duyên đuổi cháu chạy, đúng như dự đoán." Vừa đúng lúc ông Trương giao hàng về, phong trần mệt mỏi, Thôi Tú Anh lập tức gọi ông tới, "Ông Trương, ông xem chính xác đó, hôm đó ông nói nhân duyên đuổi Thanh Lạc chạy, đúng không?" Tống Lăng: "?" Ông Trương phủi bông tuyết bám trên người, "Đúng vậy, bên đuổi bên chạy, đuổi kịp rồi hả? Hay là tôi xem nhầm rồi?" Thôi Tú Anh vui vẻ ra mặt, "Đuổi kịp rồi, người yêu thằng bé xử lý xong rồi." Ông Trương: "Chuyện tốt ha." Thôi Tú Anh cười khà khà: "Lúc nào ông cũng xem cho Thôi Tử nhé?" Ông Trương vội vàng mượn cớ có chuyện phải đi, "Tôi phải sắp xếp đồ rồi, mấy người nói chuyện đi nhé." Ông không dám xem cho Thôi Tử đâu. Nếu như xem ra hồng loan tinh của Thôi Tử vẫn không nhúc nhích tí nào, bà ấy lại mắng ông không xem được. Chu Thanh Lạc không muốn tiếp tục chủ đề này nữa, cười nói sang chuyện khác, "Cô Thôi ơi, cháu tới mua sản phẩm bán chạy nhất của quán(*)." (*) 镇店之宝 (Trấn điếm chi bảo): Chỉ vật phẩm quý báu nhất của một cửa hàng. Thôi Tú Anh: "Cháu cũng biết bánh matcha mousse là sản phẩm bán chạy nhất của quán đó." Bánh matcha mousse là sản phẩm bán chạy nhất của quán bánh ngọt Duy Nhất. Bánh matcha mousse này còn có một câu chuyện. Năm Thôi Tử học lớp mười một, bà đã nghỉ việc, chồng cũ còn ly hôn với bà, ông ta chỉ chấp nhận cung cấp tiền nuôi dưỡng Thôi Tử. Bà biết làm đồ ngọt, đặc biệt là bánh matcha mousse, ăn rất ngon, vừa lúc ấy cũng có chút tiền tích cóp, bà định mở một cửa hàng, bận rộn rồi sẽ không đau khổ vì ly dị nữa. Nhưng mở quán đâu có dễ dàng như vậy, việc kinh doanh không hề khởi sắc, bà có chút hoài nghi về năng lực của mình, muốn từ bỏ, đến quán bánh ngọt để làm nhân viên, nuôi Thôi Tử lớn, cứ như vậy mà trải qua một đời. Thôi Tử bình thường hấp tấp, nhưng suy nghĩ rất tinh tế. Lúc ấy Thôi Tử thích một tác giả truyện tranh nhỏ, tác giả truyện tranh đó vẽ miễn phí trên Tieba. Vừa đúng lúc anh ấy có một bộ truyện tranh nhiều kì, cũng liên quan đến đồ ngọt, Thôi Tử để lại lời nhắn ở truyện tranh của người đó. [Mẹ tôi làm bánh Matcha Mousse rất ngon, nhưng lại không có ai mua. Mẹ tôi rất buồn, ba tôi vừa mới ly dị mẹ, tôi phải an ủi mẹ thế nào đây] Vừa khéo tác giả đó cũng ở thành phố A, không biết đã tới mua bánh ngọt của bà từ lúc nào, còn chụp ảnh quán bánh, quảng cáo giúp bà trên Weibo. [Bánh Matcha Mousse của quán bánh ngọt Duy Nhất ăn rất ngon] Từ ngày đó, mỗi ngày có rất nhiều đứa trẻ không lớn hơn Thôi Tử là bao lục đục đến, mua một miếng bánh matcha mousse, viết một câu khích lệ lên giấy, dán lên cửa sổ thuỷ tinh trên quán. Những ngày đó, Thôi Tử vui đến mức ngủ mơ cũng cười. Có lẽ là có lòng tin và hi vọng, quán bắt đầu làm ăn tốt hơn. Thôi Tử cũng nói cho bà, tác giả kia càng ngày càng nổi tiếng, kiếm được rất nhiều tiền, có rất nhiều người thích anh ấy. Có lẽ là người tốt được báo đáp đi. Bà hỏi Thôi Tử tác giả đó là ai, có đánh chết cô cũng không nói. Có điều không biết vì sao, giờ cô rất ít nói đến tác giả truyện tranh đó nữa. Thôi Tử cũng từng kể chuyện này với Chu Thanh Lạc, sau khi tường tranh của cậu và Tống Lăng bị huỷ, Phương Hằng phá sản. Cô còn nói: "Thanh Lạc này, nếu như sau này Tống Lăng phải đối phó với Giang Thời Ngạn, có thể hạ thủ lưu tình cho anh ấy được không?" Chu Thanh Lạc nhắc tới bánh ngọt matcha mousse, Thôi Tú Anh nhìn về phía Tống Lăng, "Ồ, phải rồi, Tiểu Tống à, lâu rồi không thấy cháu tới mua bánh matcha mousse nhỉ, Tiểu Giang không thích ăn nữa hả?" Tống Lăng: "..." Hắn không biết hôm nay hắn tới quán bánh ngọt Duy Nhất để làm gì nữa. Thôi Tú Anh: "Hay là hai đứa chia tay rồi?" Tống Lăng nhắm mắt trả lời: "Cháu với cậu ta chưa từng yêu nhau." Thôi Tú Anh: "Không thể nào." Tống Lăng: "..." Tống Lăng cảm thấy hôm nay ra ngoài không xem hoàng lịch, nếu như xem rồi, trên lịch chắc chắn sẽ viết hôm nay không phù hợp để làm việc gì hết. Chu Thanh Lạc nhìn Tống Lăng bị cô Thôi bên trái chọc một dao, bên phải chọc một dao thì nín cười nói với Thôi Tú Anh: "Cô Thôi ơi, hai người bọn họ quả thật là chưa từng yêu nhau." Thôi Tú Anh: "Không theo đuổi được hả?" Tống Lăng: "..." Nhìn dáng vẻ chuẩn bị nứt ra tại chỗ của Tống Lăng, Chu Thanh Lạc cũng không dám ở lâu nữa, cậu xách một chiếc bánh ngọt matcha mousse nhỏ nhỏ tròn tròn, tạm biệt Thôi Tú Anh, đi ra ngoài quán. Tống Lăng bực bội không nói gì đi về phía trước, cả người tản ra bốn chữ "Tui thấy không vui. Chu Thanh Lạc: "Có lẽ anh của năm đó oanh liệt quá mức, khiến cho người ta ấn tượng sâu sắc." Tống Lăng xị mặt nhìn cậu, yên lặng không nói. Chu Thanh Lạc: "Chọc anh đó, về nhà thôi." Tống Lăng: "Thanh Lạc, tối hôm nay em phải đi gặp Giang Thời Ngạn sao?" Chu Thanh Lạc nhấc bánh ngọt trong tay lên: "Quà gặp mặt cũng đã mua rồi." "Không đi được không?" "Tại sao? Có phải anh có chuyện gì giấu em không?" "..." Tống Lăng im lặng, lại nói: "Ý anh là, em không cần phải coi cậu ta là tình địch." Chu Thanh Lạc có chút buồn cười, "Em xem anh ta là tình địch bao giờ?" "Vậy em tìm cậu ta làm gì?" "Bảo anh ta đừng đóng kịch nữa." Tống Lăng đi được hai bước, lại cảm thấy có gì không đúng lắm, quay đầu lại nhìn Chu Thanh Lạc, "Đến cả việc coi cậu ta là tình địch em cũng không có sao?" Chu Thanh Lạc: "?" "Chu Thanh Lạc, em thật sự thích anh sao?" "?" "Tại sao Giang Thời Ngạn như vậy rồi, em vẫn không ghen? Anh nhìn thấy em cười với người khác thôi là đã ghen muốn chết rồi." "Vì em chín chắn và lý trí." "Ý em là anh vừa không chín chắn lại càng không lý trí ấy hả?" "..." Chín chắn chỗ nào, lý trí chỗ nào? Tống Lăng xị mặt đi về phía trước. Chu Thanh Lạc nhìn bóng lưng lạnh lùng của hắn, rõ ràng là không phải rất muốn kiểu tình yêu chín chắn và lý trí này lắm. Tống Lăng bỗng nhiên quay đầu, "Chu Thanh Lạc? Anh giận rồi, em cứ không để trong lòng như vậy sao?" Chu Thanh Lạc: "..." Vậy cậu cũng ấu trĩ một lần đi. Chu Thanh Lạc đi tới, ôm một cái sau lưng hắn. Nhịp bước của người nào đó lập tức dừng lại, nhưng miệng vẫn cứng, "Đừng có ôm anh." Chu Thanh Lạc cười, "Cứ ôm đấy." Hoá ra ấu trĩ cũng không phải là không tốt. Khoé miệng căng cứng của Tống Lăng cong cong, sau đó lại âm thầm kéo ngang trở lại, lại không nhịn được mà cong lên. Người nào đó làm nũng quá hữu hiệu. "Anh nói cái này cũng ghen, cái kia cũng ghen, sao em có thể như vậy được? A Lăng của chúng ta ưu tú như vậy, sau này cả ngày lẫn đêm không biết bao nhiêu người ném cho anh ánh mắt quyến rũ nữa đó." Tống Lăng bị cậu chọc cười, ôm cậu thật chặt. Chu Thanh Lạc hôn lên mắt hắn, "Nhưng giờ trong mắt trong tim của anh đều là em, thật tốt." "Sau này cũng sẽ như vậy, trên thế giới này chỉ có một thứ không bao giờ thay đổi, đó là anh yêu em, tin anh nhé."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]