Chu Thanh Lạc vừa dứt lời, bầu không khí như đọng lại.
Cậu nói ra cũng nhẹ nhõm hơn, quan hệ kì quái giữa ba người nhất thời cũng sáng tỏ.
Chu Thanh Lạc thở phào nhẹ nhõm, xoay người trước, kéo Tống Lăng đi theo, "Đi nào, về thôi."
Chu Thanh Lạc đi được mấy bước, không nghe được tiếng bước chân sau lưng thì quay đầu lại.
Tống Lăng vẫn còn đứng ngây ra tại chỗ, vẫn tư thế kia, giống như bù nhìn trong bắt trẻ đồng xanh, không nhúc nhích.
Chu Thanh Lạc lại gọi: "Tống Lăng ơi?"
Tống Lăng mới xoay người lại, động tác cứng ngắc giống như một người máy được lập trình vận hành khác thường, ngơ ngác nhìn cậu.
Chu Thanh Lạc nhìn dáng vẻ mất hồn của hắn thì có chút buồn cười, "Đi nào, về nhà thôi."
Tống Lăng lại không biết nên bước chân nào trước.
Giống như đứa trẻ chưa từng được ăn kẹo, bỗng nhiên bị rơi vào trong vại mật, trong lòng đã sớm mừng rỡ như điên nhưng cơ thể cũng rất bàng hoàng.
Đây là thật sao?
Nhưng cho tới giờ chưa từng ai thích hắn cả.
Hắn không dám cử động. Hắn rất sợ đây chỉ là một giấc mộng, cử động một cái là tỉnh giấc, làm vỡ giấc mộng này.
Nhưng tất cả lại chân thực đến vậy, Chu Thanh Lạc đứng đối diện hắn, mỉm cười gọi hắn về nhà.
Hắn chợt nhớ tới đêm hôm đó Chu Thanh Lạc có hỏi hắn, anh đã từng nghĩ tới tương lai chưa?
Hắn nghĩ rồi chứ.
Viện trưởng nói với hắn, hắn không mang kì vọng và chúc phúc tới thế giới này, cho nên cuộc đời của hắn nhất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-than-cang-ngay-cang-dang-yeu-thi-phai-lam-sao-day/400638/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.