Lúc hai người bẩn thỉu bắt xe về nhà, bọn họ đã đói đến mức da bụng dán vào da lưng.
Chu Thanh Lạc đùng đùng tính toán nhỏ nhặt trong lòng. Tất cả là do thằng ngu Phương Hằng gây ra, làm chậm trễ của cậu hơn một tiếng đồng hồ, còn làm mệt mỏi quá sức, quả thực là không còn sức lực gì nữa, chỉ có thể bắt xe về nhà.
Vẽ được ít tranh mà tốn thêm phí đi đường, thua thiệt quá nhiều.
Sau này mà để cậu thấy thằng ngu Phương Hằng đó một lần nữa thì nó đừng hòng thắng.
Tống Lăng hỏi: "Chu Thanh Lạc này, sao cậu cứ buồn buồn không vui như vậy?"
Chu Thanh Lạc ai oán, "Tôi đang bực vì sao anh lại đấu với cái thứ kia. Phí thời gian, phí sức, phí tiền."
"Đáng giá mà."
Chu Thanh Lạc trợn mắt nhìn hắn một cái, chỉ ngón tay nói: "Đáng cái mông ấy! Hơn một tiếng liền, ít nhất chúng ta có thể vẽ được ba mét vuông. Theo như giá thị trường thì một mét vuông là năm trăm, chúng ta kiếm được ít nhất một nghìn rưỡi. Đi tàu điện về hai người mới có 10 tệ, giờ bắt xe hết 50 tệ. Đống cứt kia có giá bao nhiêu tiền? Đáng giá chỗ nào?"
Tống Lăng vươn tay ấn ngón tay cậu đang nhẩm đếm lại, ôm vào lòng bàn tay mình, "Chu Thanh Lạc, cậu thật giống một người vợ cần kiệm lo toan việc nhà đó."
Chu Thanh Lạc ngẩn ra, chớp mắt một cái, bàn tay Tống Lăng rất to, lại rất lạnh, khớp xương rất rõ ràng, rất có lực.
Cậu không rõ, vì sao Tống Lăng nhìn cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-than-cang-ngay-cang-dang-yeu-thi-phai-lam-sao-day/400617/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.