Chu Thanh Lạc vừa dứt lời thì đã nghe được một người nào đó đang vây xem chào hỏi: "Tống tiên sinh, ngài phải đi rồi ạ?"
Chu Thanh Lạc: "..."
Đang lúc Chu Thanh Lạc lúng túng muốn đăng xuất khỏi thế giới sang hành tinh khác, mọi người vây xem tự động nhường ra một con đường đi tới, Chu Thanh Lạc đối đầu chính diện với Tống Lăng.
Tống Lăng bước tới, cách cậu một quầy pha chế.
Hai tay Tống Lăng chống xuống quầy, vươn người ra phía trước, đối mặt với Chu Thanh Lạc.
Nhìn ánh mắt kìm nén sự xấu xa của hắn, Chu Thanh Lạc có một dự cảm chẳng lành.
Tống Lăng: "Đừng cúp cơm tui, nha?"
Chu Thanh Lạc: "..." Quả nhiên.
Có thể nói chuyện tử tế được không? Giọng điệu õng ẹo chảy nước đó là có ý gì? Dáng vẻ đáng thương, tính đóng bạch liên hoa cho ai xem!
Tống Lăng xoay người đi trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, người vừa đi ra khỏi cửa, tất cả mọi người lập tức ồn ào hẳn lên.
"Oaaaa!"
Oa cái kít ấy!
Mặc dù hình như mọi người cũng không quá tin tưởng lời của cậu lắm, nhưng chỉ cần cậu khăng khăng thì lời cậu nói sẽ là thật.
Chu Thanh Lạc ho khan, không sợ sóng dữ nói: "Thấy chưa, tôi nói không sai chứ, mọi người đừng có nghĩ linh tinh nữa, lời Tống tiên sinh là ý trên mặt chữ."
Tất cả mọi người vẫn không tin, vẫn muốn truy hỏi, Chu Thanh Lạc vội vàng nói sang chuyện khác: "Không ai thấy hứng thú với cơm ba tôi làm sao? Cơm ba tôi làm ngon lắm đó."
Chu Thanh Lạc thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-than-cang-ngay-cang-dang-yeu-thi-phai-lam-sao-day/400599/chuong-25.html