Tống Lăng nhấn ga, xe lao như bay về phía trước.
Mặt trời đã lặn, một lớp mây mỏng trên bầu trời xanh hoà với ánh chiều tà, biến thành ráng chiều màu hồng.
Ngoài cửa sổ có người đang giơ điện thoại chụp bầu trời, hưởng thụ món quà mà thiên nhiên ban tặng.
Xe thể thao gầm rú, cảnh đường phố lùi lại phía sau, trong xe phát một bản dương cầm thư thái, trong đầu Chu Thanh Lạc vang vọng lời Tống Lăng vừa nói —
Hai hôm nay cậu còn giận tôi, tránh mặt tôi đúng không?
Chu Thanh Lạc vô thức cong ngón tay, đầu ngón tay quẹt vào túi nilon, phát ra tiếng động nhỏ.
Tống Lăng: "Xem ra đúng là đang tránh mặt tôi."
Chu Thanh Lạc buông tay, túi nilon lại phát ra tiếng.
Cậu quay đầu nhìn Tống Lăng, "Sao tôi phải tránh mặt anh?"
Tống Lăng lắc đầu: "Tôi cũng không biết."
Chu Thanh Lạc không muốn tiếp tục đề tài này, dù sao cậu cũng không thể nói rằng hai chúng ta là người của hai thế giới, tôi sợ chết anh không sợ chết, tôi không muốn tiếp xúc nhiều với anh, không muốn trở thành thế thân của Giang Thời Ngạn đâu.
Cách tốt nhất để kết thúc một đề tài, chính là bắt đầu một đề tài khác.
"Không nói đến chuyện tôi có trốn tránh anh hay không, sao hôm nay anh lại xuất hiện trước cửa nhà tôi?"
Chu Thanh Lạc còn chưa dứt lời, Tống Lăng đã siết chặt tay lái, "Đi ngang qua."
Chu Thanh Lạc bắt chước dáng vẻ kỳ quặc của hắn, nửa tin nửa ngờ hỏi: "Thế cơ à?"
Tống Lăng cao giọng: "Đúng, đi ngang qua thôi, chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-than-cang-ngay-cang-dang-yeu-thi-phai-lam-sao-day/400594/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.