Sau khi xuyên thành thế thân, Chu Thanh Lạc còn đặc biệt đi đọc mấy quyển tiểu thuyết liên quan tới thế thân, cậu cũng không nhớ nội dung lắm nhưng vẫn nhớ lại được mấy câu nói của nhân vật chính.
Đặc biệt là câu 'Anh đừng cười, anh cười lên không giống, anh ấy không thích cười' quả thật là tinh túy của tiểu thuyết thế thân, mấu chốt là nó còn biến đổi tương tự được nữa cơ.
Vừa rồi cậu biến đổi tương đối hoàn mỹ, Tống Lăng đang ngân nga im bặt luôn.
Theo tình huống thông thường, lúc này Tống Lăng hẳn là cảm thấy bị tổn thương lòng tự ái, sẽ tự giác xuống khỏi xe điện.
Nhưng Tống Lăng chẳng làm gì cả, hắn ngồi ở phía sau vững như núi Thái Sơn, Chu Thanh Lạc không có cách nào đành ném đòn sát thủ ra—
Thu tiền.
Nhưng Tống Lăng vẫn không nhúc nhích.
Thấy sắp hết đèn đỏ, Chu Thanh Lạc quay đầu nhìn Tống Lăng: "Lệ phí hơi đắt, hay là anh gọi xe đi."
Tống Lăng mặt không chút biến đổi nói: "Chu Thanh Lạc, rõ ràng lần trước cậu đã lấy 50 tệ."
Chu Thanh Lạc: "?"
Tống Lăng không hổ là Tống Lăng, quả nhiên mạch não không giống với người thường.
Tống Lăng: "Lần trước giao bún ốc đấy, cậu nhớ lại đi."
"Lần trước là xe quá giang, lần này là xe chuyên dụng."
"Vậy thì cậu đi đâu tôi đi đó, làm xe quá giang."
"Xin lỗi, làm ăn nhỏ, không chấp nhận mặc cả."
Tống Lăng im lặng mấy giây, gật đầu: "Được, đi thôi."
"Đi đâu?"
"Cậu đoán đi, đoán đúng tôi cho cậu 5 tệ."
Chu Thanh Lạc biết, Tống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-than-cang-ngay-cang-dang-yeu-thi-phai-lam-sao-day/400585/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.