Tống Lăng vừa trả lời tin nhắn của người ở Bộ Công an, điện thoại di động lại vang lên.
Lần này là điện thoại của Tiêu Tả.
Tiêu Tả: "Ngày mai cuối tuần, có rảnh không?"
Tống Lăng: "Có chuyện gì?"
"Tối mai tao định cầu hôn Tiểu Từ, mày với Chu Thanh Lạc tới giúp trang trí hội trường nhé."
Tống Lăng sảng khoái nhận lời: "Được."
Tống Lăng cúp điện thoại. Chu Thanh Lạc hỏi: "Sao vậy?"
"Ngày mai Tiêu Tả cầu hôn, bảo chúng ta đến trang trí hội trường giúp."
Chu Thanh Lạc hai mắt đầy sao, "Oa! Lại có người cầu hôn à!"
Tống Lăng bắt được chữ mấu chốt: "Lại?"
Chu Thanh Lạc nhanh chóng chớp mắt, cái miệng nhanh nhảu này, dễ bại lộ nội tâm quá.
Bản thân lại thoáng thoáng hâm hộ là sao vậy? Như một đứa cuồng kết hôn ấy.
Chu Thanh Lạc phản ứng rất nhanh, nói: "Mấy ngày trước Lâu Dường cũng vừa cầu hôn với thôi Tử mà, nhanh như vậy đã đến lượt Tiêu Tả rồi."
Nhưng lời này cũng không thể nói, dù sao thì ẩn ý của câu này quá rõ ràng, chỉ còn thiếu nói "Bao giờ mới tới lượt em" thôi.
Mừng là Tống Lăng không hiểu, hắn chỉ dửng dưng đáp lại cậu: "À, hoá ra là như vậy."
Chu Thanh Lạc thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng thầm thấy mất mát.
Bình thường Tống Lăng gì cũng chọc ghẹo được, đến thời khắc mấu chốt lại vô cùng ổn định.
Được rồi, cùng lắm thì cậu cầu hôn là được.
Đều là đàn ông với nhau, không cần phải so đo với nhau như vậy.
Lần này vừa đugns lúc có thể học cách cầu hôn của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-than-cang-ngay-cang-dang-yeu-thi-phai-lam-sao-day/1821986/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.