Tống Lăng quay trở vào trong xe, một cục tức nghẹn trong ngực lên xuống thất thường, tự kỉ tại chỗ.
Chu Thanh Lạc: "Anh sao vậy?"
Tống Lăng nghiến răng nghiến lợi: "Anh nghĩ anh bị bệnh."
Chu Thanh Lạc sững sờ khoảng chừng là hai giây, không nói nên lời: "...Bệnh của anh khỏi rồi mà?"
Tống Lăng liếc nhìn Chu Thanh Lạc, cười như không cười: "Anh thấy bị bệnh còn tốt hơn nhiều."
Chu Thanh Lạc: "...Chẳng lẽ anh vẫn còn di chứng gì à?"
Tống Lăng cười cười, hắn rất tán thưởng Thôi Tử, nhưng nếu như là trước kia, hắn sẽ không cảm thấy mắc nợ khi mình lợi dụng Thôi Tử, cũng sẽ không mà ngược xuôi một chuyến vì cô, lại càng không lo lắng cô nhất thời không chấp nhận được sự thật mà hoàn toàn sụp đổ.
Hắn lấy điện thoại gọi điện cho Thôi Tử.
Ngay sau đó Thôi Tử đã bắt máy.
Thôi Tử còn chưa kịp mở miệng thì Tống Lăng đã nói trước: "Cô cũng không cần chạy đôn chạy đáo vì Giang Thời Ngạn nữa, người năm đó mua bánh Mousse Matcha của tiệm nhà cô là tôi, người đăng bài quảng cáo trên Weibo cũng là tôi, tôi thấy cô làm gì cũng tháo vát, không đáng để u mê không tỉnh ngộ mãi như thế."
Tống Lăng nói xong, bình tĩnh chờ phía bên kia trả lời.
Đợi một hồi lâu mà bên kia vẫn không lên tiếng, như thể chịu một đả kích vô cùng khủng khiếp vậy.
Tống Lăng trực tiếp cúp điện thoại, thở ra một hơi trầm, vừa quay đầu lại đã nhìn thấy Chu Thanh Lạc đang trợn mắt há mồm nhìn hắn.
Tống Lăng: "Sao vậy em?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-than-cang-ngay-cang-dang-yeu-thi-phai-lam-sao-day/1821958/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.