Đôi môi Tống Lăng mềm mại, ánh mắt trìu mến thân mật.
"Thanh Lạc, chúng ta nói chuyện rõ ràng, sau đó làm hòa, ở bên nhau thật hạnh phúc, được không em?"
Chu Thanh Lạc vẫn luôn cảm thấy bản thân rất kiên cường, dù gì đi nữa cậu cũng là người từng chết một lần, dạo qua quỷ môn quan, còn khó khăn nào mà không vượt qua được nữa đâu.
Cùng lắm thì bỏ chạy, giống như cậu sợ nòng nọc, nhìn thấy là tránh thôi.
Trong cuộc đời không phải lúc nào cậu cũng phải đối mặt với nòng nọc.
Nhưng đời người làm gì có chuyện gì mà trốn tránh mãi được.
Lâm Kỳ nói, cậu không cần phải lúc nào cũng lí trí.
Chu Thanh Lạc trầm mặc mà nhìn hắn hai giây, hốc mắt chua xót, cậu rũ xuống mí mắt, hàng mi dài che khuất hốc mắt: "Làm hòa kiểu gì được? Hay là giống như trước đây, giống như một ngôi sao luôn chiếu sáng cho anh, hay là giống như một vị thần luôn thấu hiểu và bao dung anh, vĩnh viễn lý trí kiên cường, cho dù anh có im lặng rời đi không một tiếng động, em cũng phải bao dung anh. Cho dù anh có bắt tay với người bên cạnh mình lừa gạt em, em cũng phải hiểu cho anh. Hay là giống như hôm nay rõ ràng anh đã đến tận đây rồi, nhưng khi nhìn thấy em và Lâm Kỳ cùng vẽ tranh, em cũng phải đuổi theo giải thích với anh rằng em và Lâm Kỳ chỉ là bạn bè bình thường, thế còn cần phải làm hòa à?"
Tống Lăng: "Không phải đâu, Thanh Lạc, anh về sau sẽ không bao giờ lừa em nữa, cũng sẽ không im lặng rời đi, cũng sẽ không hung dữ với em, anh sẽ sửa mà, thật đấy."
Mũi Chu Thanh Lạc chua xót: "Anh rất nỗ lực để thoát khỏi con người trước đây, nhưng vẫn so đo với quá khứ hỏng bét của mình, nên mới cảm thấy tự ti, rồi cảm thấy em là ánh sao và thần linh của cuộc đời mình."
"Tống Lăng, em chỉ là một người bình thường thôi."
"Em không giống anh. Anh có thiên phú hơn người, có thể đạt được những thành tựu và cống hiến to lớn, anh có thể dễ như trở bàn tay mà kiếm được nhiều tài phú, mà em lại không biết phân tích tình hình kinh tế, cũng không hiểu kênh K, không biết đầu tư, cũng không có vận may gì hơn người. Em chỉ biết vẽ tranh, trong thế giới của em chỉ có giấy, bút vẽ cùng thuốc màu, em phải bước từng bước một nghiêm túc làm việc để sống sót, cho dù về sau em nổi tiếng hay mở phòng làm việc kinh doanh có tốt hay không, cũng không bì nổi hào quang của anh."
* Kênh K: kênh theo dõi tình hình cổ phiếu
"Anh khỏi bệnh rồi, chỉ cần anh muốn anh sẽ có cả một thế giới rộng lớn, sẽ có rất nhiều người thích anh, thế giới này sẽ đối với anh tràn ngập thiện ý, sẽ có rất nhiều rất nhiều người đối tốt với anh, có khi còn tốt hơn cả em."
"Đến lúc đó, anh sẽ biết, em không phải là ngôi sao hay thần linh gì hết,em chỉ là một người cực kì bình thường, sẽ không thể lúc nào cũng dương quang kiên cường, cũng sẽ có lúc mềm yếu trốn tránh, trong tình yêu cũng sẽ ích kỷ bá đạo, cũng mong muốn được thấu hiểu và bao dung."
"Em vẫn luôn cố gắng sinh sống, nỗ lực kiếm tiền chữa bệnh cho anh, nhưng tiền lại là thứ anh không cần đến nhất, anh có hiểu cảm giác này không?"
"Em giống như một tên ngốc, bị người khác trêu đùa."
"Em biết những việc anh gạt em cũng không phải chuyện to tác gì, nhưng em không muốn anh gạt em như vậy, sao anh không thể làm theo chứ? Việc này rất khó à? Rõ ràng em mới là người thân cận với anh nhất, tin tưởng anh nhất, nhưng anh vì sao lại cùng người khác lừa gạt em?"
Chu Thanh Lạc cúi đầu nhìn chằm chằm bảng pha màu, khịt mũi giọng nói nghẹn ngào, rồi nhỏ giọng lên án.
Tim Tống Lăng như thể đang bị một cái cưa cùn cưa qua cưa lại.
Rốt cuộc người kia dịu dàng, mềm lòng biết bao nhiêu, ngay cả những lời than trách cũng nhẹ nhàng đến vậy.
Hắn đem người kéo vào trong lòng ngực, xoa xoa sau đầu cậu.
"Thanh Lạc, em không phải ngôi sao, cũng không phải thần linh. Em là người yêu của anh, là bảo bối anh đặt ở đáy lòng."
"Em không cần lúc nào cũng phải dương quang, kiên cường. Em cũng có thể ích kỷ bá đạo, về sau sẽ đến lượt anh che mưa chắn gió cho em."
"Anh mua nhà rồi. Ở nơi đó có thể ngắm sao trời, em có thể ngắm ngọn đèn đường, anh cũng không sợ tối, có thể xem pháo hoa với em. Anh chuẩn bị cho em một phòng vẽ, trên tường dán truyện tranh của em. Nếu em vẫn thích tiền, anh sẽ đem tất cả tiền của anh cho em, em cầm lấy rồi mở phòng làm việc, dùng để làm những việc mà em thích, ngoại trừ việc bao nuôi đàn ông thì em muốn làm gì cũng được hết."
"Quá khứ của anh là một đống hỗn độn, anh cũng không thể mang ra cho em xem được, nhưng anh đã quyết định từ biệt bản thân mình trước đây, anh hiện tại đã tốt hơn rồi, anh của tương lai cũng sẽ rất tốt. Anh sẽ yêu thương em, bảo vệ em. Em tin anh đi, được không?"
"Thanh Lạc, anh phải đính chính lại là anh tốt lên, tất cả đều là vì yêu em."
"Cho anh thêm một cơ hội nữa, để anh yêu em."
Chu Thanh Lạc chôn trong lòng ngực hắn, nhẹ nhàng gật gật đầu.
Trong phút chốc, thế giới nội tâm của Tống Lăng xanh um tươi tốt, trăm hoa đua nở.
Mùa đông ở Sơn Thành thực ấm áp, ban đêm thực an tĩnh.
Gió đêm lướt qua, vừa lúc gặp được cặp tình nhân đang ôm hôn.
Sao trời sáng chói, vừa vặn như lời chúc phúc long trọng nhất trong đêm khuya.
*
Hai người dắt tay ra khỏi cô nhi viện. Ngón tay cái của Tống Lăng ấn ấn vào lòng bàn tay Chu Thanh Lạc.
Chu Thanh Lạc sợ buồn, bị hắn gãi mấy lần liền chịu thua: "Anh nắm tay thôi mà cũng không nắm đoàng hoàng."
Tống Lăng: "Em biết ấn lòng bàn tay là có nghĩa gì không?"
Chu Thanh Lạc: "Em không biết."
"Đang ra hiệu."
"..."
Chu Thanh Lạc không để ý tới hắn, đảo mắt đi về phía trước.
"Thanh Lạc, hay là ám chỉ không có tác dụng với em, phải nói rõ ràng ra?"
"Anh hiện tại tốt xấu cũng là một người bình thường, anh có thể rũ bỏ hết mấy thứ phế liệu màu vàng đi được không, người bình thường làm gì có ai như anh."
* phế liệu màu vàng: mấy chuyện 18+
"Thế à? Nhưng sao anh lại có cảm giác càng mãnh liệt hơn nhỉ?"
"..."
"Nhất định là do anh quá ưu tú."
"..."
Hai người đi tới cổng cũng đã gần 12 giờ.
Bảo vệ vẫn là chú bảo vệ kia.
Ông nhiệt tình dào dạt chào hỏi Chu Thanh Lạc: "Thầy Thanh Lạc hôm nay tan làm muộn vậy, nỗ lực đẩy nhanh tiến độ như thế cẩn thận ảnh hưởng đến sức khỏe nhé."
Chu Thanh Lạc có chút chột dạ, trong mắt loé lên.
Tuy đã muộn vậy rồi nhưng công việc cũng chưa làm được bao nhiêu, người nào đó còn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ rằng hai người đã xa nhau 28 ngày 14 giờ, nếu ở bên nhau thì một ngày hôn hai lần, mỗi lần năm phút, tính tổng lại thì phải hôn 4,6 tiếng đồng hồ mới bù đắp được khoảng trống. Lại cộng thêm dính nhau như keo sơn của tiểu biệt thắng tân hôn, phải hôn 5 tiếng trở lên mới đủ.
Sau đó Tống Lăng giống hệt như cún con, cổ cậu và các bộ phận trở lên đều thất thủ.
Thật là không đứng đắn mà.
Chu Thanh Lạc trả lời: "Ừm, không vất vả đâu ạ. Vậy còn chú thì sao? Chú vẫn chưa tan tầm ạ?"
"Tôi trực ca đêm." Nhân viên bảo vệ nhấp một ngụm trà thơm, nhìn Chu Thanh Lạc: "Ấy chà, thầy Thanh Lạc gần đây nóng trong người à? Môi hơi sưng đỏ, khóe miệng còn có vết sứt nữa này."
Chu Thanh Lạc ngẩn ra, theo bản năng chạm vào môi dưới, Tống Lăng còn liều lĩnh khụ một tiếng.
Chu Thanh Lạc: "À, đúng vậy ạ."
Bảo vệ xoay người rồi lục lọi các ngăn kéo, Tống Lăng nhân cơ hội nắm tay Chu Thanh Lạc, nhéo một cái vào lòng bàn tay cậu, đến khi nhân viên bảo vệ quay lại, hắn lại buông tay ra, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Nhân viên bảo vệ đưa cho cậu một túi trà hoa nhỏ: "Thầy Thanh Lạc uống thử loại trà lài này xem, quê tôi trồng đấy, vừa dễ chịu vừa hạ hoả, Sơn Thành gió biển mạnh, lại ấm áp, rất dễ nóng trong người, uống cái này vào có ích lắm."
Chu Thanh Lạc nhận lấy: "Vậy cháu không khách khí nữa, cảm ơn chú."
"Đừng khách sáo."
Bảo vệ lại lấy ra một gói: "Hay là nhà từ thiện cũng lấy một gói đi? Môi của cậu cũng hơi sưng đấy."
Tống Lăng: "Kiểu nóng trong người của tôi uống cái này không có tác dụng."
Bảo vệ: "Vậy cậu uống cái gì mới có tác dụng?"
Tống Lăng nhìn Chu Thanh Lạc một cái: "Trà hoa cúc."
Chu Thanh Lạc: "..."
Bảo vệ có lẽ là một chuyên gia về trà hoa: "Trà hoa cúc có tính hàn, mùa đông không nên uống nhiều."
Chu Thanh Lạc: "Anh ấy bình thường hay uống Song Hoàng Liên và Liên Hoa Thanh Văn, có lúc còn phải uống viên ngưu hoàng giải độc, chú không cần cho anh ấy đâu, cho cháu này."
Chu Thanh Lạc cảm thấy nên đi khỏi chỗ này càng sớm càng tốt, bằng không còn không biết người nào đó còn có thể không biết xấu hổ đến cỡ nào nữa.
Chu Thanh Lạc: "Khách sạn của anh ở đâu?"
"Anh chưa đặt."
"Vậy thì nhanh đi đặt phòng đi."
"Ở chỗ của em nhé, tiết kiệm tiền."
Chu Thanh Lạc cạn lời mà nhìn hắn một cái: "Chỗ tiền đó anh giữ lại làm gì?"
"Tiết kiệm cho em tiêu, cũng không biết em có phá sản hay không."
Chu Thanh Lạc không nhịn được, phụt cười ra tiếng: "Được rồi, đừng lắm lời, nhanh đi đặt phòng khách sạn đi, chỗ em chỉ là một phòng trọ cho một người thôi, điều kiện sơ sài lắm."
"Giường rộng bao nhiêu?"
"Một mét rưỡi."
Tống Lăng nghiêng đầu, ghé sát vào bên tai cậu: "Lúc ấy chúng ta còn ngủ trên giường 1m2, em quên rồi à?"
Chu Thanh Lạc: "..."
Mà người nào đó rất hào hứng hồi tưởng mùi vị: "Thanh Lạc, em không biết em quyến rũ như thế nào đâu."
Buổi tối hôm nay, bất luận như thế nào, Chu Thanh Lạc cũng không thể để Tống Lăng đè cậu ở chỗ đó.
"Em có bạn cùng phòng, hai người bọn em ngủ giường tầng."
"Vậy em ở khách sạn với anh nha."
"......"
"Chu Thanh Lạc em đừng mong chạy thoát được, nói gì đi nữa thì tối nay chúng ta nhất định phải ngủ chung."
Chu Thanh Lạc cảm thấy ngượng đến luống cuống, cậu thật sự phục mồm mép của Tống Lăng, từ gì cũng dám nói ra, cậu đành phải nghiêm mặt, giả vờ như chưa nghe thấy gì hết.
"Chu Thanh Lạc, giờ anh biết làm kem đấy, anh còn biết trồng hoa hướng dương, anh đang học rang hạt hướng dương caramel, về sau còn biết nấu cơm, có thể chăm sóc em giống như ba Chu, đầu tư không lỗ nhỉ?"
Chu Thanh Lạc bị hắn chọc cười: "Nhân tiện học rang hạt hướng dương vị hồ đào rừng đi, em thấy ngon hơn hạt hướng dương vị caramel."
Tống Lăng lải nhải: "Được, anh mở một cửa hàng bán các loại hạt rang cũng được, nhưng vừa nãy em nói trong tình yêu em sẽ vừa ích kỷ vừa bá đạo, anh đã chuẩn bị sẵn sàng để cho em chiếm làm của riêng rồi, sao em nói được nhưng không làm được vậy?"
Chu Thanh Lạc: "Anh câm miệng đi."
Tống Lăng cười một tiếng, cúi đầu hôn môi cậu: "Để anh ôn tập phương pháp im miệng chút đi."
Chu Thanh Lạc bị hắn hôn đến nỗi hai chân tê dại, vừa chê hắn không biết xấu hổ, trong lòng lại sinh ra sự sung sướng, không nhịn được đáp lại hắn.
Tống Lăng thở hồng hộc ôm cậu: "Vợ à, dắt anh về nhà đi, nếu không anh sẽ kéo em vào rừng cây đấy."
Chu Thanh Lạc chôn mặt ở trong lòng ngực hắn, thấp giọng nói: "Vậy hay là đến khách sạn đi."
"Vì sao không cho anh đến chỗ em? Hử?"
"Chỗ kia của em cách âm không tốt lắm."
Tống Lăng giống như con sói đánh hơi được mùi tanh của máu, hận không thể vác Chu Thanh Lạc lên cái rồi chạy.
Khách sạn xịn nhất Sơn Thành cách đây 10 km, ở đỉnh núi, có thể nhìn xuống ánh đèn của cả thành phố, còn có thể ngắm biển rộng cuồn cuộn vô biên.
Tống Lăng vừa đóng cửa lại đã không cho Chu Thanh Lạc có cơ hội để nói chuyện.
Tất cả nỗi nhớ nhung và bận lòng, giãy giụa và nhượng bộ, lúc này đều biến thành dục vọng nguyên thủy nhất trực tiếp nhất, dùng hôn môi và dây dưa để nói cho đối phương biết, bọn họ độc lập với nhau, nhưng cũng có thể hòa vào một thể.
Tống Lăng đẩy Chu Thanh Lạc đến trước gương, đặt cậu nằm sấp trên bồn rửa mặt. Bạ𝗇 đa𝗇g đọc 𝒕ruyệ𝗇 𝒕ại ⩶ T𝙍u𝐌T 𝙍UYe𝙽﹒𝑽𝙽 ⩶
Chu Thanh Lạc thấy được khuôn mặt hoa đào*, ánh mắt mê ly của bản thân.
* 面 若 桃花: Theo nghĩa đen có nghĩa là "khuôn mặt hồng và hoa đào". Nói một cách thông tục, "面 若 桃花" có nghĩa là "vẻ ngoài ngọt ngào, quyến rũ".
Mà người phía sau đã khó lòng kiềm chế, nói không nên lời nắm lấy cậu, quấn lấy cổ cậu, giống như một con dã thú đang chờ thời cơ.
Hắn cắn vành tai cậu, thanh âm khàn khàn gợi cảm.
"Bé cưng, em nhìn xem em damdang biết bao."
Chu Thanh Lạc nghiêng đầu không dám nhìn.
Tống Lăng nhân cơ hội hôn lên môi cậu "Ngoan nào, gọi chồng đi em."