Ông cụ Thẩm đã gần chín mươi tuổi nhưng tinh thần vẫn còn phấn chấn, ngồi ở trên vị trí cao, trong tay chống một cây gậy gỗ lim vàng.
Nhìn thấy Thẩm Duy Hi cùng Địch Tư Lạc cùng đi tới, đáy mắt ông hiện lên ý cười.
"Ông nội, chúc mừng sinh nhật, chúc ông Phúc như Đông Hải, Thọ tỷ Nam Sơn, càng sống càng trẻ."
Địch Tư Lạc đưa quà qua, là một bức tranh sơn thuỷ của một họa sĩ nổi tiếng. Ông cụ Thẩm gần đây rất thích sưu tầm tranh chữ cổ xưa nổi tiếng, nhìn thấy món quà này khá cao hứng.
"Tiểu Lạc, con thật có lòng. Duy Hi, về sau Tiểu Lạc vào Thẩm gia, con nhớ phải đối xử tốt với cậu ấy."
Thẩm Duy Hi miễn cưỡng cười cười, trước mặt rất nhiều khách mời, hắn cũng không tiện nói mình không muốn kết hôn với Địch Tư Lạc, chỉ có thể qua loa gật đầu.
Nghĩ đến một tháng sau vẫn bị trong nhà ép tổ chức hôn lễ, hắn sau khi ngồi xuống đã bắt đầu buồn bực, cúi đầu uống rượu. Địch Tư Lạc nhìn một bên gò má của hắn, ánh mắt rũ xuống xẹt qua một tia trào phúng, nhưng khi cậu ngước mắt lên, đáy mắt lại chứa đựng tình yêu cùng đau lòng.
"Duy Hi, nếu anh không muốn kết hôn sớm như vậy, tôi có thể đi nói với ông nội."
Thẩm Duy Hi đặt ly rượu xuống, không dám tin nhìn cậu.
"Cậu đang đùa hả?"
Lúc trước còn hùng hổ dùng đủ loại lợi ích điều kiện để khuyên hắn kết hôn với mình, sao bây giờ liền thay đổi thái độ?
Địch Tư Lạc cười khổ, ánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-than-bach-nguyen-quang-cua-tra-cong-khong-muon-lam-nua/1065752/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.