Hạ Ca u oán ấm ức nguýt bác sĩ Lý một cái.
Rõ ràng là anh ta nói chơi gì gì đó trước mà, sao lại trút giận lên mỗi mình tôi?
Bác sĩ Lý cười một hồi, lại quan sát 996 một lượt, ngạc nhiên ồ lên: “Chơi vui thế cơ à?”
Hạ Ca khó hiểu: “Hả?”
Bác sĩ Lý: “Úi chà chà. Không bị lộ thân phận chứ?”
Câu này thì cậu hiểu, Hạ Ca nói như chém đinh chặt sắt: “Chắc chắn là không!”
Bác sĩ Lý phục sát đất: “Thế thì quá đỉnh.”
Lục Hành Thâm lườm bác sĩ Lý thông qua kính chiếu hậu, ngăn cản dòng suy nghĩ vớ vẩn của anh ta: “Cậu ta chạy lung tung nên rách.”
Bác sĩ Lý: “À…”
Lúc này Hạ Ca mới hiểu vừa rồi anh ta đang nói chuyện cậu thay bộ đồ khác.
Cũng không biết bác sĩ Lý nghĩ gĩ nữa…
Hạ Ca thấp thỏm nghĩ, mình đến cái mông còn không có, có gì hay mà tưởng tượng?
Chiếc xe từ từ khởi động, cậu mất tự nhiên lảng sang chuyện khác: “Đây là đường về… nhà… ư?”
Vừa mới dứt câu, Hạ Ca không khỏi ngạc nhiên.
Cậu có thể hiểu lý do trong cơ sở dữ liệu không có từ “mông”, cũng không có giọng hát.
Nhưng sao đến cả từ “về nhà” cũng không có.
Nhưng nghi vấn nhanh chóng bị câu trả lời vui vẻ của bác sĩ Lý hoàn toàn đập tan.
“Không phải.”
Bác sĩ Lý vẫn cười tủm tỉm, có vẻ tâm trạng khá tốt: “Cậu đoán xem?”
Hạ Ca: “???”
Bác sĩ Lý mỉm cười nói: “Mang cậu đi quét virus đấy~”
Hả?
Quét virus?
Quét virus hay giết cậu?
Hạ Ca nghe thấy từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-than-ai-trung-virus-chap-mach/954008/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.