Chương trước
Chương sau
Hạ Ca cười gượng: “Ha ha, cảm ơn đã khen.”
Trần Tiếu Niên: “Vậy rốt cuộc cậu nặng bao nhiêu thế? Dây leo núi của tôi rất dài, nhưng chịu lực không tốt lắm, lỡ…”
Hạ Ca nhìn về phía xa, thượng giáo đã quật ngã ba kẻ tấn công, nhìn từ đây tới có thể thấy cảnh tượng đẫm máu.
Đột nhiên có một kẻ tấn công dùng chút sức cuối cùng lấy ra một quả lựu đạn, bị thượng giáo nhanh chân đá trúng tay, lựu đạn cũng bay đi.
Đúng lúc này, một tên tấn công vốn nằm vật ra đất không thể cử động đón được quả lựu đạn kia, gã nở nụ cười âm u, dùng sức ném ra ngoài sân.
“Đồ chó họ Phó, mày cũng nếm thử nỗi đau mất người yêu đi!”
Kẻ tấn công còn không quên nói lời gã tự cho là tàn nhẫn.
Hạ Ca: 囧囧, không khỏi chửi bậy thêm vài câu.
Quả lựu đạn bay thẳng tới chỗ đứng của cậu.
Đường parabol này hơi xa rồi đấy.
“Cẩn thận!”
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Trần Tiếu Niên vẫn còn nổi trong nước lấy ra thứ gì đó, căn góc thật chuẩn đập bay quả lựu đạn, khiến thứ kia bay sang một bên.
Là động tác đánh bóng chày vô cùng tiêu chuẩn, vô cùng hoàn hảo.
Tiếng nổ mạnh vang lên, lựu đạn bị đánh bay ra ngoài, sức chấn động khiến cho toàn bộ tầng cao tòa nhà lung lay, cầu thủy tinh cũng phát ra tiếng kẽo kẹt.
Nhìn lại thật kỹ, “chiếc chày” cậu ta cầm trong tay chỉ là một cái ô che mưa.
Ờ… Ờ mây zing gút chóp.
Trần Tiếu Niên đứng bên cạnh đã cột chắc dây thừng vào lan can bể bơi, thử độ căng dây: “Vậy tôi xuống trước nhé, sau đó cậu cũng đuổi theo đi…”
Đợt nổ kia không lớn lắm, sau khi sương tan đi, cuối cùng Hạ Ca nhìn thượng tá Phó một cái, nghĩ xem liệu mình đi mà không chào hỏi gì thì có phải hơi bất lịch sự không.
Đối phương đã giải quyết xong ba kẻ tấn công, nhân viên an ninh đã xông lên tầng, chỉ là đứng từ xa không dám tới gần hiện trường đẫm máu.
Thượng tá Phó đứng trong đám người cũng nhìn qua đây, đôi mắt hơi nheo lại như đang nghi hoặc quan sát. Dường như hắn muốn nói gì đó, nhưng cách xa như vậy có nói gì cũng không nghe được.
Hạ Ca không biết trong tình huống thế này thì phải phản ứng ra sao cho giống Lâm Ngọc Âm, vì vậy cậu chỉ vẫy tay với thượng tá Phó, sau đó xoay người đi theo Trần Tiếu Niên leo xuống khỏi lan can bể bơi.
Khi leo được một nửa, dây thừng bỗng hơi lỏng ra.
Không phải dây thừng không chịu được nặng mà do lan can không chịu được.
“Xuống nhanh!”
Quá muộn rồi.
Toàn bộ lan can bị bật ra, Hạ Ca rơi thẳng từ độ cao lưng chừng xuống đất.
Sau đó vững vàng đáp xuống.
“Ối!”
Trần Tiếu Niên vội vàng tuột xuống khỏi sợi thừng, hối hả chạy tới: “Cậu muốn chết à! Không sao chứ? Để tôi xem… thử…”
Nếu người bình thường nhảy xuống từ độ cao như vậy cũng tương đương với nhảy từ tầng hai hoặc tầng ba, chỉ gãy xương đã là nhẹ. Mà Hạ Ca đang ngồi bên một tảng đá nhổ lên, tháo giày tất bị rách, phủi đi cát đá dính trên chân.
Giày toạc móng, tất rách mảng to, vậy mà ngón chân lẫn bàn chân hoàn toàn không chút xây xước, làn da trắng không tì vết, mắt cá chân hay xương đầu gối càng không thấy vết thương nào.
A…
Cậu quay lại, xấu hổ nhìn Trần Tiếu Niên đã giúp mình một ơn lớn: “Tôi không sao đâu cậu Trần…”
“Cậu… cậu không phải là Lâm Ngọc Âm đúng không?”
Ngại quá.
Bị phát hiện rồi.
Trần Tiếu Niên lạnh lùng nhìn cậu, ánh mắt đánh giá Hạ Ca một hồi, nhỏ giọng lẩm bẩm như đang suy nghĩ gì đó.
“Mình nhớ cậu ta làm gì có anh em song sinh đâu ta, bây giờ kỹ thuật hóa trang cũng chưa đến mức có thể chống thấm nước hoàn toàn, trong tình huống này còn không để lộ sơ hở, hơn nữa với các biểu hiện trước đó, chẳng lẽ đây là lời đồn về chi tiết não tàn trong tiểu thuyết máu chó…”
Hạ Ca còn chưa nghĩ ra nên qua mắt như thế nào, mắt Trần Tiếu Niên đã lóe lên, hơi nhướng mày đưa ra kết luận: “Cậu chính là người máy thế thân trong lời đồn? Lâm Ngọc Âm thật đang ở đâu?”
“Xin lỗi…”
Hạ Ca xin lỗi theo phản xạ, hốt hoảng cúi đầu, không biết nên trả lời câu hỏi của cậu ta như thế nào.
“Quả nhiên tôi đã đoán đúng.”
Trần Tiếu Niên lại không phản ứng quá nhiều, chỉ bưng kín mặt thở dài, buồn bực nói: “Vất vả lắm tôi mới nghe nói hôm nay Lâm Ngọc Âm hẹn hò, tốn biết bao công sức, suýt nữa bị bảo vệ phát hiện mới đuổi được tới đây, kết quả lại là giả…”
“Hả? Tin này mà cũng biết à?”
“Tất nhiên không phải thông tin miễn phí, cụ thể thì không nói thêm được.”
Đây là bỏ tiền mua tin ư?
Hạ Ca vô cùng tò mò, cuối cùng không nhịn được hỏi: “Rốt cuộc cậu là ai? Sao có thể ngầu như vậy, còn làm tới thế vì cậu ấy?”
Trong lúc nói chuyện, đôi mắt Hạ Ca sáng rực như đèn pha, chỉ thiếu viết vài chữ “thích hóng drama” lên mặt.
Thân thủ tốt như thế, trông cũng là thiếu niên xán lạn đẹp trai, vì Lâm Ngọc Âm mà dùng đến cả ngón nghề của đặc công, chẳng lẽ cũng là một kẻ trồng cây si Lâm Ngọc Âm ư?
“Tôi à?” Trần Tiếu Niên thõng tay, tỏ ra sống không còn gì nuối tiếc: “Tôi chỉ là một người được phân vào cùng nhóm với Lâm Ngọc Âm, học sinh số khổ bị bài tập nhóm bón hành thôi.”
Hạ Ca: “…”
Lục Hành Thâm lại gửi tin đến: [Tôi tới đón cậu.]
Tạm thời Hạ Ca không dám trả lời, nếu để Lục Hành Thâm biết mình xuất sư thất bại, mới thế đã bị phát hiện là người máy, có lẽ khi quay về chắc chắn sẽ bị tiêu hủy.
Trước đó vốn còn nghĩ tiêu hủy là việc không thể tránh khỏi, trước khi chết sống lâu thêm một chút, còn được ăn được một bữa tiệc lớn, đáng.
Nhưng mà cậu đã được ăn tiệc đâu! Không cam lòng chút nào.
Hạ Ca do dự, nhịn không được nói: “Này cậu Trần, cậu có thể giúp tôi… giữ bí mật chuyện tôi là người máy không? Làm như không biết?”
“Giữ bí mật?”
Trần Tiếu Niên nghe thấy lời cầu xin thì càng ngạc nhiên hơn so với việc biết cậu là người máy mô phỏng.
Cậu ta đang định hỏi gì đó, chợt Trần Tiếu Niên nhìn ra phía sau cách Hạ Ca không xa, muốn nói lại thôi nuốt ngược câu chữ xuống, đè nghi ngờ lẫn phỏng đoán vào trong bụng.
Hạ Ca cũng quay lại nhìn, quả nhiên thấy Lục Hành Thâm đang từ từ tới đây. Khoảng cách không gần không xa, Lục Hành Thâm đi dọc bờ cát đến, tốc độ vừa phải, khuôn mặt cũng thong dong bình tĩnh.
Hạ Ca nghĩ, liệu ở khoảng cách này có nghe thấy cuộc trò chuyện vừa rồi của bọn họ không?
Chắc là… Không xui thế đâu nhỉ? Chắc là không đâu nhỉ?
“Tôi đồng ý.” 
Trần Tiếu Niên bỗng đáp ứng, nghiêm túc nhìn Hạ Ca: “Nhưng tôi có một điều kiện.”
“Hả?”
Hạ Ca sửng sốt một lát mới nhận ra lời cầu xin giữ bí mật đã được đồng ý. 
Lục Hành Thâm đã đi tới cạnh Hạ Ca, nắm gậy chống trong tay nhẹ nhàng đứng một bên. Cánh tay hắn hơi giật giật khiến nó lập tức chiếu ra ánh sáng chói mắt.
“Làm gì đấy?”
Câu hỏi dành cho Hạ Ca, nhưng ánh mắt lại dừng trên người Trần Tiếu Niên. Trông hắn cứ như hoàn toàn không biết gì cả, chỉ là một người vừa đi vào đây, không biết chuyện gì vừa xảy ra.
Hạ Ca lại giật thót, lập tức căng thẳng: “Tôi…”
So với cậu, Trần Tiếu Niên lại tự nhiên hơn nhiều, hoàn toàn không nhìn ra dấu vết đóng kịch, nở nụ cười lễ phép, thoải mái vươn tay ra, thân thiện nói: “Chào anh, tôi là bạn cùng lớp với Lâm Ngọc Âm, tên Trần Tiếu Niên, tới đây tìm cậu ta hỏi về bài tập nhóm.”
Lục Hành Thâm vươn tay trái đeo găng, lạnh nhạt ừ một tiếng, không có ý định giới thiệu: “Cậu vất vả rồi.”
Hạ Ca: “…”
Nghĩ lại con đường mạo hiểm vừa rồi đi, phải là rất vất vả mới đúng.
Trần Tiếu Niên không mảy may thấy xấu hổ, đổi sang tay trái bắt hờ một chút, cậu ta đã sớm nghe nói người này có bệnh ở sạch, xem ra là đúng rồi.
“Anh chính là bạn thân từ nhỏ của cậu Lâm đúng không? Xin đừng hiểu nhầm, tôi không có ý gì khác với cậu Lâm, dù sao từ khi khai giảng đến giờ cậu Lâm đã biến mất tăm, bất đắc dĩ lắm tôi mới tới đây hỏi cậu ta chuyện bài tập nhóm.”
“Hiểu rồi.”
Tròng mắt đen của Lục Hành Thâm chuyển động, bình tĩnh nhìn qua Trần Tiếu Niên như đang quan sát hành động lời nói của cậu ta, vài giây sau mới hừ qua xoang mũi một tiếng: “Rất hân hạnh được gặp cậu.”
Hạ Ca cũng bừng tỉnh, gật đầu hùa theo, tích cực nịnh nọt: “Đúng vậy đúng vậy, chỉ là chuyện làm bài tập thôi, bọn tôi đã bàn xong rồi.”
Khi đối diện với nghi ngờ của Lục Hành Thâm, cả hai gần như dựng thẳng lưng theo bản năng, vội vàng giải thích như gặp phải phụ huynh.
Đặc biệt là Hạ Ca, vì có tật giật mình, sợ Lục Hành Thâm biết chuyện mình làm lộ thân phận người máy nên không nhịn được lén lút nhìn mặt hắn, muốn xem rốt cuộc người này có nổi giận hay không.
Cậu không nhìn ra sắc mặt của Lục Hành Thâm, lại nhịn không được nhìn qua Trần Tiếu Niên, bắt đầu lo lắng có khi cái tên vừa quen chưa được vài phút này sẽ bán đứt mình không.
Vì để lý do làm bài tập nghe đáng tin hơn, Trần Tiếu Niên bắt đầu thảo luận các chi tiết bài tập với Hạ Ca ngay trước mặt hắn.
“Có vẻ cậu thông minh nhỉ.” Trần Tiếu Niên hơi nheo mắt, nói như đang khen: “Bài tập nhóm lần này không khó lắm, tuy sắp tới hạn deadline, nhưng nếu là cậu thì chắc chắn sẽ không thành vấn đề.”
“À, tôi… tôi sẽ cố gắng…” Hạ Ca suýt nữa thì nói lắp, sao nghe câu này như có ý khác ấy nhỉ, vì sao là cậu thì sẽ không thành vấn đề, chẳng lẽ là vì bộ nhớ có chỉ số thông minh cao của người máy ư?
Hơn nữa sao lại không thành vấn đề cho được! Cậu đâu biết làm bài tập nhóm! Tuy kiếp trước đã sống rất nhiều năm… nhưng đường học của cậu lại cực kỳ ngắn!
“Không sao, tôi biết cậu hay nghỉ bệnh, có lỗ hổng kiến thức, chỗ nào không biết cứ hỏi tôi là được.”
“Được… Được, tôi sẽ cố!”
Nghe thấy câu trả lời, Trần Tiếu Niên thở phào nhẹ nhõm, dường như không có gì trên thế giới này quan trọng bằng bài tập nhóm. Cậu ta giơ tay đè lên quang não sau tai: “Cho xin số liên lạc đi, đến lúc đó tiện làm bài tập với nhau.”
“Được được!”
Còn về chuyện làm bài tập, Lục Hành Thâm chưa nói không tin cũng không tỏ vẻ tin, chỉ lấy cớ hai người vẫn còn chuyện khác cần giải quyết, nắm lấy cổ tay trái Hạ Ca, dẫn người rời đi.
Bờ biển là nơi cấm đậu xe, xe của hắn đậu ở một vị trí khá xa.
Nhìn hai người kia đi khuất, nụ cười trên mặt Trần Tiếu Niên dần nhạt đi. Hình như cậu ta không cẩn thận biết được quá nhiều thứ.
Khi Lâm Ngọc Âm nhập học, bởi vì có tai tiếng với Lục Hành Thâm nên đã từng bị các học sinh khác bàn tán một thời gian, có người nói cả hai cùng lớn lên bên nhau nên khá vô tư, cũng có người nói Lục Hành Thâm mong mà không có được.
Trần Tiếu Niên không để ý mấy lời đồn này cho lắm, cũng không thích tham gia vào mấy trò drama vô dụng. Gần đây khi có lời đồn Lục Hành Thâm nuôi thế thân ở nhà, cậu ta chỉ thấy lố lăng, đây không phải phim hay tiểu thuyết, giới nhà giàu làm gì máu chó đến vậy.
Không ngờ hiện thực còn máu chó hơn, chẳng những có thế thân mà còn là người máy.
Trần Tiếu Niên xoay người rời đi, trong đầu không nhịn được nhớ tới dáng vẻ của người máy vừa nãy.
Không giống Lâm Ngọc Âm, cũng không giống người máy bình thường.
Tính tình hơi ngây ngô, hơn nữa còn biết nói dối, biết hoảng hốt, biết sợ sai…
Hy vọng tất cả những thứ đó đều là thiết lập có sẵn hoặc năng lực học tập của AI, chứ không phải một AI tự sản sinh ý thức. Bằng không nếu AI có dục vọng và tình cảm, lại nhận tình yêu của người khác làm thế thân sẽ rất đáng thương.
Nghĩ đến đây, bước chân của Trần Tiếu Niên hơi dừng lại.
Nếu cậu ta hẹn gặp mặt làm bài tập thành công, không biết người tới sẽ là ai nhỉ? Là Lâm Ngọc Âm hàng thật hay là người máy hôm nay?
Trần Tiếu Niên suy tư một lát, bắt đầu cầu nguyện tốt nhất là người máy hôm nay, như vậy sẽ càng có lợi cho việc hoàn thành bài tập nhóm.
*************
Lảm nhảm: Trần Tiếu Niên: Các người có hiểu cảm giác taowork là thế nào không? =))))))))))))))))))))
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.