*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trời xanh mây trắng bay, dưới mây xô na thổi.
Đồng chí Hạ Ca đáng thương sau mười mấy năm đằng đẵng nằm trên giường bệnh cuối cùng vẫn bị bệnh tật đánh bại, thanh xuân cuộc sống vĩnh viễn chỉ dừng lại vào mùa hè năm mười tám tuổi.
Trong lễ tang, mọi người đau buồn đọc diễn văn đưa tiễn Hạ Ca, khóc thương cậu trẻ tuổi mà chính trực lương thiện, nhân cách cao thượng, sau đó theo phong tục địa phương phát lại câu di ngôn trước lúc lâm chung để kết thúc.
Trong tiếng khóc thật giả lẫn lộn, chiếc loa phát ra câu di ngôn kịp thời thu lại, một giọng nói yếu ớt khàn khàn, thều thào của thiếu niên vang lên.
“Tôi cảm thấy… Tôi vẫn còn… cứu được…”
…
Toàn trường im lặng.
Sau đó không lâu, hỏa táng bắt đầu, Hạ Ca phiêu dạt trên không trung khóc lớn, hét đi hét lại tôi không muốn chết a a a như máy đọc đĩa, nhưng không ai nghe thấy cậu.
Không biết làm loạn được bao lâu, Hạ Ca cảm thấy mệt mỏi, từ từ chìm vào trong bóng tối.
Khi tỉnh lại lần nữa, cậu đã xuyên không.
Hạ Ca bị một tràng chuông reo lên đánh thức, tiếng chuông réo rắt khoảng chừng mười hai tiếng, chứng tỏ đã mười hai giờ trưa.
Điều này không quan trọng.
Cậu mở bừng mắt, thấy trước mặt là một vách tường kim loại sáng ánh bạc cùng với một chiếc cửa sổ thật lớn tỏa ra ánh sáng kỳ dị, trần nhà trong phòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-than-ai-trung-virus-chap-mach/954001/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.