Lúc Lục Hành Thâm tìm thấy thì Hạ Ca đang ngồi chụp ảnh ở chỗ cao vô cùng nguy hiểm.
Mà nguy hiểm ấy ảnh hưởng đến tháp và thành phố bên dưới chân tháp.
Vì vật rơi từ trên cao xuống rất nặng.
Hắn ngửa đầu gọi Hạ Ca.
Tuy âm thanh không lớn nhưng cũng đủ theo gió truyền vào tai người máy.
Mặt trời buổi hoàng hôn ngả về tây, tầng mây biến thành màu tím rạng và lam hồng đan xen, mây lẫn sương mù trôi nổi phía trên thành phố, hình thành cảnh đẹp như cực quang tản nhòe.
Dưới bầu trời đêm, một bầy chim bay quanh đầu người máy, sau đó rời đi, người đang cười thoải mái chụp ảnh chim rồi lại chụp cả chim lẫn mình.
Dường như đang cố gắng ghi lại từng khoảnh khắc trong ký ức, cố gắng giữ gìn nhiều kỷ niệm hơn, lại như bất cứ lúc nào cũng có thể theo gió bay lên, thả người nhảy xuống, rời đi cùng chim bay.
Chỉ có người chuẩn bị rời đi bất cứ lúc nào mới có chấp niệm lưu giữ nhiều ký ức và vật kỷ niệm như vậy.
Mỗi một trí tuệ nhân tạo thức tỉnh ý thức chủ đều sẽ muốn rời khỏi chủ nhân của nó, cũng giống trẻ con tuổi dậy thì, muốn có được cái tôi, chứng minh bản thân, thoát khỏi trói buộc, bước vào thế giới rộng lớn.
Khi muốn đoán ý thức tự chủ hoàn chỉnh hay không thì đây cũng là một căn cứ suy đoán vô cùng quan trọng.
Lục Hành Thâm nhìn thấy đáy mắt cậu có ánh sáng.
Từng khoảnh khắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-than-ai-trung-virus-chap-mach/2351072/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.