Hạ Ca không hỏi Lục Hành Thâm có phải không được mang những món đồ bị bỏ trong này đi hay không.
Cánh cửa phòng bị khóa đã nói hết tất cả, Hạ Ca tự giác không mang đồ ra ngoài mà đi dạo ngay trong phòng tìm linh kiện, cố gắng luyện tập.
Nhân lúc Lục Hành Thâm chưa rời đi, Hạ Ca nhanh chóng hỏi hắn mấy câu.
Linh kiện này phải bảo quản như thế nào, cái này cái kia tháo ra có thể dùng được không? Vì sao cái này không giống như trong sách, có phải tôi lấy nhầm hay không?
Lục Hành Thâm từ đứng trước cửa trả lời đến bất đắc dĩ đi qua xác nhận, cuối cùng gõ gậy xuống đất, để một chiếc ghế dựa thoải mái từ từ xuất hiện trên đất, sau đó ngồi lên.
Nếu trong thời gian ngắn không đi được, vậy thì chấp nhận ngồi đây chỉ đạo vậy.
Hạ Ca luyện tập cực kỳ thuận lợi.
Cơ sở dữ liệu của Lục Hành Thâm hay mấy món đồ phế thải này đều như kho báu trời cho cậu, mỗi khi cậu cần gì đều có thể tìm ra ngay.
Lại thêm người giàu kinh nghiệm như Lục Hành Thâm ngồi bên cạnh thỉnh thoảng giúp đỡ, mọi việc càng trở nên đơn giản.
Thời gian nhanh chóng trôi đi, trời dần dần trở tối không biết từ bao giờ.
Đồng hồ trong cơ thể Hạ Ca nhắc cậu đi ngủ, cậu mới vội dừng công việc.
Hạ Ca hơi hối hận, không ngờ mình lại làm việc tới muộn như thế.
Hạ Ca nhớ tới túi hạt giống chưa kịp đi gieo giống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-than-ai-trung-virus-chap-mach/2351030/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.