Hôm sau Lục Hành Thâm dậy rất sớm, hắn nhìn sang bên giường, không còn bóng người.
Hắn tưởng 996 đã dậy, lật người xuống giường, lúc hai chân chạm đất lại chạm phải thứ gì đó mềm mềm.
Lục Hành Thâm cúi đầu nhìn.
Người.
Không phải... Là 996 hình chữ X đang ngủ say dưới đất.
"..."
Lục Hành Thâm đổi qua chỗ khác đáp đất, vòng qua người máy đang ngủ say dưới sàn để đi vệ sinh cá nhân.
Sau đó nhân lúc 996 chưa dậy ăn dịch dinh dưỡng, chìm vào cuộc thí nghiệm mới.
Đợi đến lúc Hạ Ca tỉnh dậy, trong phòng tối đến mức cậu còn tưởng đang sớm, thấy Lục Hành Thâm không ở trong phòng, kéo rèm ra xem mới biết mình ngủ quên.
Cậu cũng không hiểu vì sao thỉnh thoảng thời gian ngủ của cậu sẽ chập chờn như vậy, bình thường cậu không cần phải ngủ lâu, chỉ cần ngủ cho có, hôm nay lại bất ngờ dậy thật muộn.
Đã qua bữa sáng nên Hạ Ca không ăn nữa, thời gian gấp gáp, cậu phải đi học.
Thật ra cậu không cần lên lớp đều các tiết, theo thói quen của Lâm Ngọc Âm, cậu hoàn toàn có thể chỉ đi một nửa, thường xuyên vắng mặt, sau đó xin phép nghỉ.
Nhưng cậu không nỡ từ bỏ cơ hội như vậy, vốn một tuần chỉ có ba ngày được đi lại xin nghỉ mất một ngày, cậu muốn tìm lý do ra ngoài chơi sẽ rất khó, lỡ Lục Hành Thâm không cho thì sao đây?
Tiếng bước chân lộp cộp vang lên khắp hành lang, hạt tròn trong chiếc cân tinh vi trên bàn ở phòng thí nghiệm dần nghiêng sang một bên theo tiếng động.
Lục Hành Thâm ngẩng đầu nhìn ra cửa sổ, phi thuyền của bác sĩ Lý đã đáp xuống ở phía xa, cho tới tận giờ, hắn mới nhớ ra rốt cuộc đêm qua mình quên gì.
Trong sân, bác sĩ Lý đã thay chiếc áo blouse trắng thường mặc bằng bộ áo khoác vàng nhạt cực kỳ phong cách hùng hổ bước nhanh vào, cứ như một người cậu tới đón cháu đi chơi, từ xa đã chào hỏi 996 đang ngồi thay giày trên bậc thang.
Không có chút khí chất nào của một người ở độ tuổi này.
Một giây sau, bác sĩ Lý tiến thêm mấy bước bỗng đảo mắt, nhìn thấy những thứ bày trong sân.
Một trái tim bằng cánh hoa rất to, rất nồng cháy, muốn lờ đi cũng khó.
Anh ta hoảng sợ đứng im, thậm chí lùi lại một bước, một tay che miệng không để mình thốt ra tiếng, tay kia thành thạo sờ vào trí não sau tai chụp ảnh liên tục.
"Đáng sợ quá... Khó tin quá..."
Bác sĩ Lý vừa chụp, Lục Hành Thâm đã đi ra, lấy máy hút bụi bên ngoài dọn dẹp những cánh hoa khó coi trên đất.
Tình cờ bác sĩ Lý lại chụp được cảnh lạnh lùng vô tình ấy, cấp tốc gửi qua cho chú Đức quản gia.
Chú Đức gửi thẳng một bao lì xì qua cho anh ta thay lời cảm ơn, lại chuyển phát qua cho mấy người bạn của mình.
Kèm dòng chữ: Nhân gian có chân tình, nhân gian có chân ái!
Những quản gia khác xếp hàng gửi 99999 bên dưới.
Mấy quản gia nọ đều biết chuyện Lục Hành Thâm có mối quan hệ tốt với Lâm Ngọc Âm, cũng biết chuyện Lâm Ngọc Âm và thượng tá Phó sắp kết hôn.
Bây giờ thấy chú Đức gửi nhiều "màn tình tứ" như vậy, ai cũng cảm thấy trẻ trung hẳn ra, quả nhiên thất tình một lần chẳng là gì, cố gắng tìm mùa xuân tiếp theo là được, liên tục chúc phúc.
Có người vừa tán đồng, chú Đức càng vui vẻ, bắt đầu kể chuyện cậu chủ nhà mình "càng yêu vào càng dịu dàng đáng yêu", trong lúc nửa thật nửa giả còn nói "Lục Hành Thâm trở nên rạng rỡ thích cười, bắt đầu thưởng hoa, chim, cá, côn trùng".
Lục Hành Thâm hoàn toàn không biết gì, nhanh chóng thu dọn hết cánh hoa, quay trở về phòng làm việc như chưa từng có chuyện gì xảy ra, chỉ để lại bác sĩ Lý chụp xong quay đi cười to ba phút.
Hạ Ca không thấy có gì lạ, thấy Lục Hành Thâm dọn dẹp còn vô tri hỏi anh ta cười gì.
Bác sĩ Lý xoa đầu cậu: "Chắc chắn Lục Hành Thâm rất yêu cậu."
Mắt Hạ Ca sáng rực lên, lập tức cười thật tươi.
Dù không hiểu gì nhưng có vẻ rất vui.
Bác sĩ Lý tò mò hỏi cậu lấy cánh hoa từ đâu, mua ư?
"Không phải đâu, dì hàng xóm tốt bụng tặng tôi đấy, vườn hoa của dì ấy siêu siêu lớn, không khác gì biển hoa, thấy tôi thích quá nên bằng lòng tặng tôi thật nhiều."
Hạ Ca nhắc tới chuyện hôm qua ra ngoài đi dạo, lập tức vui như bật máy hát.
"Dì kia ở gần đây lắm, rất am hiểu vườn tược, vừa hay tôi cũng định trồng một ít hoa, dì ấy còn nói cho tôi nghe rất nhiều bí quyết để chăm sóc vườn cây, hơn nữa còn khen tôi rất nhiều, oa, nhóm cậu Trần nói có rất nhiều người không thích người máy nên sẽ không thèm quan tâm, nhưng dì ấy đúng là người tốt!"
"Hàng xóm biết trồng hoa gần sở nghiên cứu..."
Chờ đã, bác sĩ Lý hoảng hốt nghĩ, không phải người kia là viện sĩ Tề của viện nông nghiệp đấy chứ? Dù sao phần lớn những người ở quanh đây đều không phải cư dân bình thường.
Mấy loại hoa viện sĩ Tề trồng là loại thường lấy ra để quan sát ư? Hay là để làm thí nghiệm? Cứ tiện tay đưa cho 996 nghịch nhiều như vậy? À, mấy thứ kia chắc đã qua sử dụng cả rồi...
"Với lại dì ấy nói dì ấy không có con, trước kia đã từng có trẻ con thường tới tìm dì ấy chào hỏi chơi đùa, nhưng mấy năm nay không còn nữa, cho nên rất hoan nghênh tôi thường qua làm khách, còn cho tôi bánh cupcake dâu tây nữa! He he..."
Hạ Ca nhớ lại hương vị của bánh cupcake dâu tây, ngon quá đi mất! Cậu chưa bao giờ ăn loại dâu tây nào ngon như vậy!
"Dì ấy nói dâu tây do tự tay mình trồng, ở ngoài không mua được hương vị như vậy đâu, muốn ăn cứ tới tìm dì, tôi rất muốn ngày nào cũng qua, nhưng cảm giác đi ăn chực mà không đáp lễ hình như không ổn lắm..."
"Vậy là xem cậu như con nuôi rồi..."
Bác sĩ Lý cảm thán, thậm chí còn nảy sinh suy nghĩ có nên mở chi nhánh sở nghiên cứu ở đây không, như vậy lúc rảnh có thể phá... à không, chơi đùa cùng nhóc Lục.
Lúc xe bay xa, Hạ Ca ghé vào cửa sổ xe nhìn xuống, chỉ vào chỗ nào đó nói: "Cái nhà kia kìa! Xanh xanh đỏ đỏ dễ thấy lắm."
Cậu nhìn xuống căn nhà kia, từ xa nhìn lại còn có thể thấy dì đang cắt tỉa cành lá, dù dì không thấy cậu nhưng cậu không nhịn được vẫy tay với bên kia, định tan học về sẽ qua chơi với bà.
Dự định đã lên sẵn, Hạ Ca lại có động lực về sớm.
Sáng nay phải lên lớp, buổi chiều học chung với cậu Trần, vì số chip làm ra có chút hiệu quả, bọn họ phải tới vùng ngoại thành gặp mặt người phụ nữ sử dụng hàng cấm kia để kiểm tra thử hiệu quả.
"Dạo này A Cửu tạm thời ở trong chung cư của tôi, trong thời gian ngắn không phải lo chuyện bị truy xét, nhưng về thủ tục thì phải tốn mất mấy hôm."
Thời gian nghỉ được đẩy lên sớm, Trần Tiếu Niên ra khỏi một tòa dạy học khác, gặp Hạ Ca ở suối phun, vừa đi vừa nói.
"Lúc trước chợ đen bị người ta phát hiện, cảm giác không được an toàn lắm, tôi lo thời gian này nếu ra vào chợ đen quá nhiều sẽ bị để mắt, chưa chắc đã là theo dõi nhưng rất có thể sẽ bị kiểm tra hành tung."
"Vậy chúng ta đổi cách đi à?"
"Ừ, vậy nên hôm nay chúng ta chỉ đi xe một đoạn, còn lại đi bộ."
Trần Tiếu Niên khá cẩn thận về mặt này, kết quả vừa tới cổng trường đã gặp bác sĩ Lý chờ đó từ trước.
"Anh..."
"Ái chà, quả nhiên các cậu định đi chơi, có muốn ngồi nhờ xe tôi không?"
Bác sĩ Lý ngồi bên trong hạ cửa sổ xe, vì xe đang chạy nên vẫn còn lơ lửng giữa không trung khiến Trần Tiếu Niên phải ngẩng đầu lên nhìn.
Hạ Ca chào anh ta: "Chào buổi trưa, bác sĩ Lý, nhờ anh đưa đón mãi cũng ngại."
"Có gì đâu? Chỗ bạn bè cả ấy mà, nói đi, đi đâu?"
Hạ Ca không biết có được để lộ hay không, đành phải nhìn Trần Tiếu Niên bên cạnh.
Bác sĩ Lý cũng biết cậu lo lắng, cười nói: "Yên tâm, tôi không bán đứng các cậu đâu, ai mà chẳng có ít bí mật thời trẻ? Tôi theo sát các cậu là được."
Nói xong còn nháy mắt trái đầy tinh nghịch khiến người khác có ảo giác bling bling.
Cuối cùng Trần Tiếu Niên vẫn đồng ý.
"Cảm ơn."
Dù không nhắc đến chuyện hàng cấm, nhưng Trần Tiếu Niên biết ngồi xe người này cũng không thể im lặng, nói theo cách nào đó là cần trao đổi tin tức.
Có vẻ người này cũng thích Hạ, sẽ không gây bất lợi cho cậu, tiết lộ ít chuyện cũng không sao.
Vì thế trên xe, trừ việc không nhắc đến "Cửa sổ Utopia", Trần Tiếu Niên nói hết tất cả những gì có thể nói, bao gồm bọn họ muốn tự làm chip bán lấy tiền và hôm nay đi kiểm tra tính năng.
Bác sĩ Lý cũng dần quen với cách gọi "Hạ" của 996, hứng thú hỏi: "Nhóc Hạ muốn tự kiếm tiền à? Thế có muốn làm việc cho tôi không? Thu nhập ổn định không rủi ro nhé."
"Hả? Làm gì vậy?"
"Ừm... Rất đơn giản, làm trợ lý cho tôi là được, đặt đồ ăn thức uống giúp tôi, bàn bạc một ít quyết sách, giúp tôi mấy việc ~"
Trần Tiếu Niên nghe là biết anh ta đang tùy tiện tìm việc, thật ra là mấy công việc lặt vặt không đáng kể, cạn lời phản bác: "Nghe không ổn định chút nào, muốn kiếm người nói chuyện giải sầu thì ai cũng được, còn Hạ có thể làm được những việc có ích hơn."
Bác sĩ Lý bị lý do đứng đắn của cậu chọc cười: "Nghiêm túc quá. Tôi chỉ muốn có người bầu bạn thôi ~"
Hạ Ca: "Hả? Thì ra là đùa à??"
Đi tới nơi, Trần Tiếu Niên vẫn không cho anh ta đưa tới tận vị trí cụ thể mà xách balo sách đi vào với Hạ Ca.
Có người hỗ trợ theo dõi quả thật an toàn hơn nhiều.
Khi đi vào căn phòng dưới mặt đất, mọi thứ vẫn giống với lần trước đến, không có gì thay đổi, người phụ nữ vẫn ngồi đó, chẳng qua sắc mặt xấu hơn nhiều, cơ thể cũng gầy đi.
Theo suy nghĩ của cả hai, bước đầu tiên của bọn họ là nghiên cứu phát minh con chip thu sóng cửa sổ Utopia, thành công nối tiếp thành công.
Trần Tiếu Niên định tháo món đồ nặng nề này xuống trước cho cô.
Cửa sổ Utopia không chỉ tác động xấu đến tâm lý con người, khiến người như cô không phân biệt được ảo mộng hay hiện thực, sống trong giấc mơ xa hoa, mất đi khả năng hành động mà còn vì món đồ này rất đắt, hao tốn rất nhiều năng lượng.
Nếu còn hao hụt nhiều phí tổn mỗi ngày như vậy, cô sẽ nhanh chóng chết đói vì hết tiền.
Cho nên sau khi kết nối tín hiệu, Trần Tiếu Niên và Hạ Ca chung sức đặt thiết bị nghiên cứu ở ba vị trí trong hầm, mở nguồn điện đầu vào, một hình chiếu 3D lập tức bao phủ khắp phòng.
Bước đầu tiên là dùng hình chiếu 3D thực thể hóa thế giới trong mắt người phụ nữ.
Mặc dù nếu nhìn kỹ lại vẫn có thể nhìn ra sự khác nhau giữa hình chiếu và hiện thực, có nhiều chỗ còn bị bug như các trò chơi 3D nhưng đỡ hơn nhiều.
Khi bước này thành công, người phụ nữ có thể lấy thứ đồ nặng nề kia xuống, thử mở mắt lần đầu tiên.
"Được rồi thưa chị, chị có thể lấy xuống thử xem, bọn em không lừa chị."
Đương nhiên những hình chiếu 3D kia không bao gồm Trần Tiếu Niên và Hạ Ca, nhưng dù thấy bọn họ không mặc bộ đồ quý tộc cũng không phải vấn đề gì lớn.
Cùng lắm là sẽ bị chê người thật xấu hơn —— nhưng trong mắt người phụ nữ, khuôn mặt của bọn họ vẫn giữ nguyên, chỉ có quần áo là thay đổi, khuyết điểm không che khuất được ưu điểm.
Cô hơi căng thẳng nhưng vẫn chọn tin tưởng, nâng tay tháo thiết bị trên đầu xuống, ngắt nguồn cung năng lượng, phản xạ có điều kiện khiến cô vội nhắm chặt hai mắt không dám nhìn.
"Nếu có thể thuận lợi bán đi, thậm chí chủ động nộp món hàng cấm này lên, chắc chắn chị sẽ nhận được một khoản tiền rất lớn, đủ cho chị tiêu hết năm nay."
Trần Tiếu Niên nhận ra cô cần có người thúc đẩy, trầm giọng nói.
Cô gái lấy hết can đảm mở mắt.
Đó là đôi mắt xanh thẳm, lông mi cong dày rất đẹp, dường như bên trong phủ một tầng hơi nước, mi mắt run run nhìn xung quanh.
Sau đó ngạc nhiên trừng mắt.
"Hay... hay quá... hay thật đấy..."
Cô sợ hãi than thở, khẽ nâng tay che miệng.
Hình ảnh thực tế ảo không phủ lên cơ thể cô, vì vậy Trần Tiếu Niên đã thu gọn toàn bộ căn phòng vào kính.
Cô gái vui tới mức đuôi mắt đỏ ửng.
Trần Tiếu Niên mỉm cười nói: "Rất nhiều người vì đeo nó thời gian dài nhìn suốt 24 tiếng không nghỉ nên thị lực bị tổn thương nặng, nhưng có vẻ mắt chị vẫn còn khỏe, mọi thứ vẫn còn kịp, thưa chị."
Tất nhiên hình chiếu 3D cũng cần năng lượng, nhưng vì kỹ thuật đã phát triển mạnh, chỉ cần cấp ít điện là sẽ phát liên tục, rẻ hơn nhiều so với cửa sổ Utopia.
"Cảm ơn, cảm ơn cậu nhiều... Chị phải cảm ơn cậu thế nào đây?"
"Kêu gọi nhiều người nhận giúp đỡ nếu chị quen biết bọn họ."
Trần Tiếu Niên nói: "Bây giờ chỉ cần chị không rời khỏi căn phòng này thì hiệu quả vẫn sẽ duy trì, vấn đề chưa được giải quyết triệt để, về sau còn cần chị tiếp tục hợp tác với bọn em."
"Tất nhiên rồi, tất nhiên rồi."
Người phụ nữ gật đầu đồng ý.
Cái gọi là bước thứ hai chính là phải tính toán, theo kế hoạch của Trần Tiếu Niên thì cần phải thay đổi cảnh chiếu 3D một chút, khiến chúng có thể bắt kịp tốc độ và phạm vi dao động cảm xúc của con người, từ từ tiến tới thay đổi hiện thực.
Có trình tự tiến tới như vậy, con người đáng thương này sẽ có hi vọng tiếp nhận hiện thực một lần nữa.
Có lẽ là hiện thực xấu xí, nghèo khổ, khó nhìn, nhưng chỉ có như vậy mới có thể tiếp tục sống sót trong thế giới hiện thực, không ngừng lao động, cố gắng, thử dùng đôi tay của mình thay đổi tất cả.
Trần Tiếu Niên đi tới vùng chiếu thực tế ảo, nhập một mệnh lệnh thông qua trí não.
Hạ Ca đứng bên cạnh giúp đỡ, xác nhận chuỗi số này không sai rồi ấn gửi.
Chỉ thấy từng chiếc lá vàng rơi lả tả giữa khung hình thực tế ảo.
Người phụ nữ ngạc nhiên, bước qua ngơ ngẩn hỏi: "Tôi phải làm sao đây? Vì sao trong phòng lại có lá cây như vậy?"
"Vứt chúng đi là được."
"Được."
Lá vàng rụng xuống mang theo màu vàng xinh đẹp, người phụ nữ cầm lấy một tờ giấy, xoay lại nhặt chiếc lá kia lên rồi vứt vào chiếc thùng rác cũng được sơn màu vàng.
"Làm tốt lắm."
Trần Tiếu Niên xác nhận cách này không có vấn đề, tuyên bố nhiệm vụ hôm nay đã thành công.
Cả hai tạm biệt người phụ nữ, lần này cô tiễn bọn họ tới tận cửa, nhưng vừa thoáng thấy con đường u ám đáng sợ bên ngoài thì cô lại bị dọa sợ, vội lui lại trốn tránh, cứng nhắc đóng cửa.
Hạ Ca tiếp tục đi với cậu ta, tò mò hỏi: "Thuận lợi hơn dự đoán, cậu Trần này, vậy nếu càng tạo ra nhiều thiết bị như vậy thì có thể phơi bày từng chi tiết giả dối trong cửa sổ Utopia cho mọi người thấy không?"
"Trên lý thuyết tất nhiên là có thể. Nhưng tiền đề thành công của hôm nay là chị ấy đồng ý tiếp nhận tín hiệu."
Trần Tiếu Niên thuận thế đi theo dòng suy nghĩ của cậu: "Trừ khi có cách cưỡng chế xâm nhập giống hacker... đây không phải thế mạnh của tôi."
Hạ Ca cũng im lặng suy tư, hình như không dễ dàng thật.
"Được rồi, đừng nghĩ nữa, không phải cậu gửi tin nhắn nói hôm nay muốn về sớm à?"
Trần Tiếu Niên lấy một gói bánh quy bơ đưa cho cậu: "Tặng cậu đấy."
"Hả? Bánh quy?"
Hạ Ca cầm lên nhìn, không khỏi thèm thuồng, đã lâu rồi cậu chưa ăn bánh quy: "Sao đột nhiên lại tặng tôi?"
"Lần tính toán ghép chip này rất vất vả, dù là hẹn nhau hợp tác từ trước nhưng vẫn muốn khao cậu."
Trần Tiếu Niên thật thà nói: "Tôi không hứng thú gì với mấy thứ này, chẳng qua hôm nay lúc đi học có đi ngang qua cửa sổ lớp các cậu, thấy hình như hàng sau có người ăn vụng trong giờ đúng không? Tôi thấy cậu thèm quá, lần sau cậu cũng có thể mang nó theo làm như vậy."
Hạ Ca cúi đầu cười ha ha.
Quả thật lúc cậu đi học ngửi thấy mùi rất thơm, cũng thèm thuồng một lúc lâu, còn nhịn không được liếc mấy cái.
Kết quả mấy cậu bạn kia đã hiểu nhầm ánh mắt của cậu, tưởng ảnh hưởng học sinh giỏi học bài, lập tức giấu tiệt đồ ăn đi, giả bộ học hành tử tế, chăm chú không chớp mắt, báo hại cậu không tiện hỏi đang ăn gì.
"Vậy cảm ơn cậu Trần nhé."
Hạ Ca vui vẻ nhận lấy, sau đó nhắc đến lịch trình sắp tới: "Đúng rồi, cuối tuần này thượng tá Phó hẹn tôi đi chơi, sang tuần không qua chỗ cậu được rồi."
"Hẹn hò? Anh ta?"
Trần Tiếu Niên vừa nhớ tới người này lại đau đầu: "Không phải là lại tiện làm việc đấy chứ... Được rồi, vậy cậu nhớ chú ý an toàn, tôi cứ có cảm giác Phó Bạc Vọng ở đâu, ở đó sẽ có chuyện."
"Ha ha ha làm gì xui xẻo thế, lần này là đi hẹn hò thật đó, nghe nói anh ta chọn nơi rất lãng mạn."
"Nơi rất lãng mạn?"
Trần Tiếu Niên nói bừa cũng đoán ra: "Đừng nói là trấn Thiên Không đấy nhé? Anh trai tôi cầu hôn ở đó."
Hạ Ca: "Bingo! Đúng rồi!"
"Thượng tá Phó tới đó?! Anh ta không sợ dọa người khác chạy hết à... Không phải, trọng điểm không phải cái này." Trần Tiếu Niên đỡ trán, rầu rĩ nói: "Dạo này A Cửu cũng muốn tới đó."
"Hả? A Cửu đi làm gì, cũng muốn đi chơi à?"
Trần Tiếu Niên lắc đầu.
"A Cửu nói ban đầu cậu ta ở đó, lúc vừa được chế tạo, chủ nhân cậu ta có một cửa hàng của riêng mình ở trấn Thiên Không, bán mấy món trang trí hay đồ chơi, khi chủ nhân không có mặt, cậu ta chịu trách nhiệm trông coi tiệm."
"Oa... có vẻ là ký ức rất tuyệt, cậu ấy muốn về thăm cửa hàng kia ư?"
Trần Tiếu Niên gật đầu: "Cậu ta nói nguyện vọng cuối cùng của mình chính là quay về thăm cửa hàng đã từng sống với chủ nhân... Cửa hàng chưa chắc đã còn, sau khi chủ nhân cậu ta già đi, sức khỏe càng lúc càng kém thì buôn bán không nổi nữa, nơi đó rất ồn ào, không hợp để điều dưỡng cơ thể nên đã chuyển nhượng cửa hàng lại cho người khác làm ăn tiếp."
"Nói vậy thì tôi cũng muốn đi xem."
Hạ Ca hỏi: "Hay chúng ta chuyển sang lúc khác là được."
Trần Tiếu Niên: "Cũng phải, cứ vậy trước đã."
Hai người đi ra phố, chào hỏi bác sĩ Lý đứng chờ bên xe rồi quay về.
Giữa đường Trần Tiếu Niên xuống xe về chung cư của mình, còn Hạ Ca được đưa thẳng về viện nghiên cứu.
Lần này bác sĩ Lý không vội đi ngay mà vào trò chuyện mấy câu với Lục Hành Thâm, nhân tiện trêu chọc: "Không tồi nhỉ, tình cảm tăng lên rồi đúng không? Hôm nay lúc tôi đi đón thấy cậu ta lo quay về, chẳng lẽ là từ ham chơi biến thành nhung nhớ gia đình?"
Lục Hành Thâm từ chối cho ý kiến: "Vậy à."
"Đúng vậy, chỉ lo quay về nhà, tôi nhớ trước đó một phút cũng không bỏ lỡ, chỉ hận đi chơi ba ngày ba đêm không về."
Bác sĩ Lý ngưỡng mộ: "Cậu đúng là khiến người ta ghen tị, chẳng những về nhà có người bật đèn chờ mà khi ở nhà còn được người ta thương nhớ, muốn về sớm gặp cậu."
Lục Hành Thâm không hề dao động, nói cho có lệ: "Vậy cậu đi xem mắt đi."
"Không không không, không được, tôi cảm thấy mình độc thân vẫn tốt hơn."
Bác sĩ Lý vội xua tay, đang định kể chuyện hôm nay thì thấy 996 vừa về chưa được mười phút đã phấn khích chạy ra ngoài.
"A..."
Lục Hành Thâm cũng ngẩng đầu nhìn bóng dáng vui vẻ kia, chỉ thấy 996 chạy được một nửa thì đột ngột phanh gấp, quay đầu chạy thẳng vào phòng bọn họ nói liến thoắng: "Lục Hành Thâm Lục Hành Thâm, đổi tai giúp tôi được không, tôi muốn đi dạo."
Lục Hành Thâm: "Đi đâu?"
Hạ Ca: "Gần đây thôi! Tôi đảm bảo không đi xa, có dì hàng xóm ở nhà rất chán, hôm qua dì ấy cho tôi rất nhiều cánh hoa, hôm nay tôi đi làm việc nhà cho dì ấy để cảm ơn!"
Lục Hành Thâm ngầm đồng ý, đổi sang tai cừu cho cậu, nhìn cậu vừa đổi xong đã chạy mất dạng.
Qua vài giây, Lục Hành Thâm vô cảm quay lại nhìn bác sĩ Lý, lạnh lùng hỏi: "Nhung nhớ gia đình?"
"..."
Bác sĩ Lý ho một tiếng, chột dạ rời mắt: "Ừm... Cậu đừng đau lòng quá, dù cậu ấy đi chơi vui tới đau thì chung quy vẫn phải về nhà mà đúng không..."
Suýt nữa thì quên, quả thật hôm nay nhóc Hạ cứ khen người hàng xóm tốt bụng như thế nào mãi...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]