Chương trước
Chương sau
Lục Hành Thâm bình tĩnh hắng giọng.

Sau đó đón lấy ánh mắt vô cùng phức tạp và vi diệu của cậu Trần đối diện, cúi đầu nếm một hớp đồ uống.

"Loại người nào cũng có."

Hạ Ca ngồi bên cạnh thở dài đồng ý: "Cũng phải."

Nói về chủ đề chính, ngón tay Lục Hành Thâm gõ nhẹ lên gậy: "Cậu có bằng chứng giả?"

Trần Tiếu Niên hoàn hồn, gật đầu: "Lúc ấy tôi điều tra được một ít chứng cứ từ cửa hàng đồ chơi, toàn bộ đều liên quan tới cửa sổ Utopia, nếu quả thật dùng để làm chứng cứ là có thể định tội chủ sở hữu cửa hàng."

"Đã lâu rồi cửa hàng kia không mở cửa."

Sau đó Lục Hành Thâm cũng điều tra tin tức liên quan: "Muốn động tay động chân rất dễ."

"Đúng vậy, mà người thường không thể ngụy tạo loại chứng cớ thế này, chắc chắn không ảnh hưởng tới chủ nhân đương nhiệm đang định sang tay cửa hàng."

Trần Tiếu Niên đưa ra suy luận của mình: "Nhưng chủ cửa hàng tiền nhiệm từng chế tạo A Cửu sẽ không thể thoát khỏi hiềm nghi, huống gì người chết không thể biện hộ cho bản thân."

Lục Hành Thâm ngẫm nghĩ một lát, đáy mắt loé lên tia hứng thú: "Sao cậu biết đây là vu oan?"

Dựa theo suy nghĩ của người khác, có thể sẽ nghĩ Lục Thầm rời khỏi nhà họ Lục đã lâu là vì thực hiện những hành động phạm pháp này, thậm chí ông có bản lĩnh ấy thật.

"Rất đơn giản."

Trần Tiếu Niên nói ngắn gọn: "Mấy thứ kia không có bụi bám."

Ngày hôm đó cậu ta và A Cửu cùng tới cửa hàng đồ chơi, có thể vì vẫn còn trong trí nhớ, bọn họ bật đèn phòng, sau đó Trần Tiếu Niên quét dọn sơ bụi bám trong tiệm.

Vì đã lâu không ai quản lý, dù ở đó không mở cửa nhưng vẫn có rất nhiều bụi, thậm chí còn thấy mạng nhện kết ở các góc hẻo lánh, có nơi còn mốc meo.

Nhưng lúc mấy người kia đưa chứng cứ ra, dù là bản thân chứng cứ hay trên găng mấy người nọ đều không hề có vết bẩn.

Nói cách khác: "Những thứ được gọi là chứng cứ và các vật chứng dễ bị chạm phải trong quá trình lấy ra đều không có bụi."

Trần Tiếu Niên nghiêm túc lên, thậm chí còn hơi tức giận: "Chứng tỏ mới bỏ vào gần đây. Nếu như tôi quét sạch thì không thể nào không phát hiện ra chúng, để chứng cứ giả bị... phát hiện."

Cậu ta cố ý không nói ra tên Phó Bạc Vọng, lo lắng nhìn thoáng qua Hạ.

Hạ Ca cúi đầu chọc đá xay, vì chọc hồi lâu nên làm nát cả miếng băng.

Có vẻ không để ý lắm.

Mạng lưới tin tức của Lục Hành Thâm rất rộng, thế nhưng mấy chuyện này đã được giữ kín bí mật, đến cả hắn cũng không thăm dò nổi.

Lục Hành Thâm nhanh chóng hiểu ra chuyện lúc ấy, trầm giọng nói: "Cậu dựa vào những suy luận không có bằng chứng như thế sẽ không thể thuyết phục bọn họ dừng định tội."

"Quả vậy."

Lúc này Trần Tiếu Niên mở món đồ thứ ba cậu ta mang tới hôm nay đặt ở bên chân.

"Tôi dùng thứ này để giao dịch với quân đội."

Hạ Ca nhận ra nó: "Oa, cậu lắp vỏ cho nó đẹp quá!"

Là trang bị có thể ảnh hưởng đến hàng cấm!

Gọi là gì nhỉ?

Đúng rồi, cửa sổ chống trộm!

Cậu vui vẻ nói: "Là thứ chúng ta cùng tạo ra đúng không! Tốt quá, Trần Tiếu Niên, cậu bán thành công không?"

Bán được lại càng tốt!

Vậy cũng đồng nghĩa cậu sắp kiếm được tiền tiêu vặt?

Trần Tiếu Niên nhìn cậu cười: "Đúng vậy, chẳng qua tiền bán không nhiều, bọn họ không có ý định thanh toán một lần, sẽ mua tính trên lượng sản phẩm. Cho nên bây giờ tính ra chúng ta chỉ có thể được chia mấy triệu."

"Chỉ có thể..."



Trần Tiếu Niên còn tưởng cậu không vui, vỗ lên vai Hạ: "Sau này sẽ kiếm được nhiều hơn, chẳng qua đều sẽ nằm ở số tiền này thôi."

Con ngươi Hạ rung lên.

Nhiều lắm luôn á!!!

Cậu chỉ muốn kiếm tiền mua cái áo sơ mi thôi mà!!!

Lục Hành Thâm thấy cậu không phản ứng, lo lắng vươn tay sờ lên bụng cậu, xác nhận không nóng lên.

Hạ Ca đỏ mặt đẩy tay hắn ra: "Tôi... tôi không chết máy vì chút chuyện nhỏ này đâu!"

Thế thì mất mặt quá!

Lục Hành Thâm lại nhìn cậu, xác định không có vấn đề gì mới không nói tiếp.

"Cậu bán quyền sử dụng?"

"Đúng vậy."

Trần Tiếu Niên lấy sách hướng dẫn chế tạo bày lên bàn, đẩy qua: "Thật ra nó vẫn là bán thành phẩm, anh xem là biết."

Lục Hành Thâm nhìn tờ đầu tiên của xấp tài liệu, trên đó viết tên tạm dùng cho thiết bị.

[Cửa sổ chống trộm]

Thú vị.

Xấp tài liệu khá dày, bên trong có đủ ghi chép liên quan đến kỹ thuật và nguyên lý, đồng thời khá phức tạp, Lục Hành Thâm không có ý từ chối, ngồi tại chỗ nghiêm túc đọc, thỉnh thoảng còn cầm lấy thiết bị kia để xác nhận kết cấu tương ứng của nó.

Về phần câu hỏi Trần Tiếu Niên đưa ra —— Có đối tượng nghi ngờ hay không, Lục Hành Thâm tạm không trả lời.

Trần Tiếu Niên nhanh chóng chuyển tiền kiếm được từ bán cửa sổ chống trộm cho Hạ, biến thành tiền điện tử gửi vào tài khoản chuyên dùng của Hạ.

Trong tài khoản vốn vẫn còn một lượng tiền, nhưng vì dạo này chỉ tiêu không kiếm, mới chỉ mua chiếc xích đu và nệm nhảy đã tốn rất nhiều, còn lại một phần mười.

Bây giờ lại phất lên quá nhanh!

Hạ Ca nhìn một đống số không trong tài khoản, kích động tới mức muốn chạy đi chơi.

Dù là bán cho quân đội, là việc công, việc nghiêm túc, nhưng chỉ cần phân chia tình cảm cá nhân rõ ràng là được.

"Trời ơi, nhiều tiền như vậy tiêu phải tiêu thế nào đây?"

Hai tay Hạ Ca co lại, đặt bên tim kích động nói: "Dù tôi ăn chơi xa hoa cũng xài không hết nhỉ? A, tôi nhớ rồi, cậu Trần, chúng ta mua lại cửa hàng đồ chơi A Cửu thích đi."

"Không cần, bây giờ nó đã thuộc tài sản kế thừa của viện sĩ Lục rồi."

Trần Tiếu Niên trả lời.

"Hả? Không phải chủ nhân của A Cửu... Ừm, chắc tôi phải gọi là cụ Lục." Hạ Ca bị các mối quan hệ xoay vòng, lắc đầu: "Không phải nói vì bán mất cửa hàng nên A Cửu mới rời đi à?"

"Thật ra không phải."

Trần Tiếu Niên giải thích.

"Ban đầu tôi cũng nghĩ thế, thậm chí bắt đầu thu mua lại, không ngờ sau khi tìm người kia mới phát hiện hợp đồng giữa anh ta và cụ Lục là quan hệ đại diện, cụ Lục cho anh ta một món tiền, nhờ anh ta cố gắng giữ lại cửa hàng như cũ, thu nhập buôn bán trong quá trình đó đều xem như của anh ta, theo kỳ hạn thì hợp đồng sắp hết, hơn nữa vẫn luôn lỗ vốn nên anh ta mới định đóng cửa."

Hạ Ca ngẩn ra, khẽ mím môi im lặng.

"Tốt quá."

Chắc chắn cụ Lục rất thích A Cửu.

Thậm chí còn đoán được có ngày A Cửu sẽ quay về thăm.

Hốc mắt Hạ Ca ướt nhòe, cậu ăn một miếng kem thật lớn, sau đó lại dằm nát đống đá được đắp thành tảng.

Không biết Hạ Ca nghĩ gì mà quay đầu, lặng lẽ ngơ ngẩn nhìn khuôn mặt tập trung của Lục Hành Thâm.



Nếu Lục Hành Thâm cũng không còn, cậu phải làm sao đây?

Lục Hành Thâm nhận ra, ngẩng đầu nhìn lên, khuôn mặt trời sinh lạnh lùng thoáng thu lại vẻ sắc bén, trầm giọng hỏi: "Sao vậy?"

Hạ Ca lắc đầu, ngồi trên ghế khẽ đưa chân, lí nhí hỏi: "Lục Hành Thâm, anh định lúc nào thì có con?"

Lục Hành Thâm: "..."

"Phụt ——"

Trần Tiếu Niên ngồi bên cạnh vừa hay đang uống đồ uống, thoắt cái sặc mạnh, chỉ kịp nhanh chóng quay đầu phun đồ uống đầy đất.

Sau đó xoay người, nhịn không được ho khan liên tục.

"Ấy, cậu không sao chứ?"

Hạ Ca bị cậu ta làm cho giật nảy, vội vỗ nhẹ lưng cho cậu ta, còn đưa khăn lau tới: "Uống từ từ thôi, bên trong có thịt quả và hạt xay nhuyễn, chậm chút chậm chút."

Lục Hành Thâm phía đối diện muốn nói lại thôi, trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

Một hồi lâu sau, Trần Tiếu Niên mặt mũi đỏ bừng phất tay, tỏ ý mình không sao: "Cái kia, tôi... xin lỗi đã làm bẩn, tôi đi tìm đồ dọn dẹp..."

Nói xong đứng dậy chạy biến.

Hạ Ca vội chỉ vào cửa sổ sát đất bên cạnh phòng cậu, Trần Tiếu Niên lập tức vọt vào.

Cũng may phòng Hạ Ca sát phòng vệ sinh, dù không cần Trần Tiếu Niên quét dọn nhưng quần áo cũng bị bẩn theo, vừa vặn đi tẩy rửa một chút.

Hạ Ca thở dài nhìn cậu ta đi xa, sau đó tiếp tục đề tài ban nãy: "Lục Hành Thâm?"

Lục Hành Thâm: "... Tôi không có ý định có con."

Hạ Ca ngạc nhiên mở to mắt, thất vọng cùng cực, lông mày sắp nhăn thành hình chữ bát: "Vì sao?"

Lục Hành Thâm thả xấp tài liệu trong tay, lẳng lặng nhìn cậu: "..."

Hạ Ca ngầm hiểu, đột nhiên ồ lên: "Vì bận quá à? Phải nghiên cứu nhiều thứ, phải làm việc... Nhưng mà... nhưng mà đâu bận mãi được, nếu lúc còn trẻ không có con, về sau già rồi sẽ khó sống lắm... Lục Hành Thâm, anh đã từng cân nhắc chuyện cấp đông tinh trùng chưa?"

Vẻ mặt cậu quá chân thành, dành hết lòng mình suy nghĩ, lo lắng cho đối phương, đối diện với đôi mắt trong veo ấy, Lục Hành Thâm nhắm mắt lại, thở một hơi thật dài.

Chú Đức cầm theo máy móc dọn dẹp đã đến, nhanh chóng quét dọn sạch sẽ, không cẩn thận nghe thấy, vừa cười vừa nói: "Không vội, cơ thể cậu chủ rất tốt, dù thật lâu về sau muốn cũng không ảnh hưởng gì, có thể tạo ra kỹ thuật sinh sản đơn tính, dễ dàng có con."

"Oa, chú Đức biết nhiều thật đấy, nhưng mà sao lại là sinh sản đơn tính?"

Hạ Ca lại càng hoang mang hơn: "Đơn tính là tự sinh à?"

Một tay Lục Hành Thâm đỡ trán, day huyệt thái dương.

Đau đầu.

Chú Đức cười to ôm máy móc rời đi.

Lục Hành Thâm bỏ cuộc, cơ thể nghiêng về phía sau, ngẩng đầu nhìn lên trời, đôi mắt sâu như giếng phản chiếu ánh mặt trời sáng loá.

"Tôi không thích phụ nữ."

Trần Tiếu Niên không tìm thấy dụng cụ dọn dẹp trong phòng Hạ Ca, cũng không dám mở cửa đi lung tung trong sở nghiên cứu của viện sĩ Lục nên chỉ giặt sơ áo của mình, sau đó quay về hỏi xem dụng cụ ở đâu.

Vừa đến chiếc bàn trong sân, từ phía sau bọn họ tới gần, còn chưa kịp lên tiếng đã nghe câu thổ lộ của viện sĩ Lục.

Lục Hành Thâm đang nghiêm túc trò chuyện với người máy, phổ cập khoa học một ít kiến thức sinh lý đáng ra không nên bị khoa học kỹ thuật thay đổi.

"Đàn ông với đàn ông không thể có con."

Trần Tiếu Niên bỗng dừng bước, vô thức lui lại.

Cậu ta có nên quay về phòng vệ sinh ngồi thêm một lúc nữa không?

Tác giả có lời muốn nói: Lục Hành Thâm, một tên công bị cp tương lai thẳng mặt hối đẻ.

P.s: Hạ Ca nghĩ gì nói nấy, di chứng chết máy nói chuyện không suy nghĩ, cả chính văn lẫn phiên ngoại đều không có con đâu ha ha ha.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.