Chương trước
Chương sau
Giọng nói này, Lục Hành Thâm nghe kỹ đã nhận ra ngay đầu kia là ai.

Hắn nhanh chóng trả lời.

[Lâm Ngọc Âm, tôi đã nói dạo này không được chạy lung tung.]

[Anh Lục, vậy anh đoán xem tôi chạy đi đâu?]

Lâm Ngọc Âm đầu bên kia trả lời.

Lục Hành Thâm quay về xe, trí não mở màn hình rộng, tay thao tác trái phải, cấp tốc mở bản đồ.

Không lâu sau, trên bản đồ xuất hiện một đốm đỏ.

[Dò tìm ngược thất bại, nơi phát tín hiệu không ở trên hành tinh này, không thể định vị.]

Lục Hành Thâm tắt màn hình, chìm vào suy tư.

Không thể nào không còn ở trên hành tinh này được, theo thông tin tốc độ cả đi cả về thì chắc chắn vẫn còn ở trên hành tinh này, chỉ là đối phương dùng cách phản truy nào đó, quấy nhiễu điều tra của hắn.

[Anh Lục đi tìm tôi đi. Nếu là anh, chắc chắn có thể tìm ra tôi.]

Dứt lời, tài khoản gửi tin nhắn biến mất.

Lục Hành Thâm thử gọi lại, chỉ nhận được thông báo người nhận không tồn tại.

Hẳn là tài khoản tạm thời mua được ở chợ đen.

Lục Hành Thâm bực bội day ấn đường, ngồi ngửa lên lưng ghế.

Nửa tiếng sau, Lục Hành Thâm tìm thấy Lâm Ngọc Âm ở một chỗ cũ.

Trong căn nhà cũ ở một nơi hoang vu, vì bị bỏ hoang đã lâu nên tất cả thủy tinh, cửa sổ, trang trí trong nhà đều đã hư hỏng, bị cỏ dại, dây leo và mạng nhện chiếm cứ.

Lúc đi vào còn có thể nghe thấy tiếng sột soạt của côn trùng và chuột chạy trốn khi bị bước chân người quấy rầy.

Đây là nhà cũ của nhà họ Lâm vài chục năm trước, Lục Hành Thâm nhớ khi nơi này còn chưa bị bỏ hoang vẫn là nơi phồn hoa nhất thành phố ở biên giới.

Bây giờ vì bị rò rỉ ô nhiễm, một trận lửa lớn thiêu đốt mọi thứ, đến bây giờ không còn thấy rõ đường đi.

Nghe nói có người từng muốn kinh doanh ở đây, tìm tới nhà họ Lâm với mong muốn hợp tác.

Nhưng sau khi phát hiện người kia muốn biến nhà cũ thành nhà ma cho người khác du lịch, bà Lâm nổi trận lôi đình đuổi hết bọn họ ra ngoài.

Tiếng đàn piano du dương vọng ra.

Lục Hành Thâm lái thẳng xe bay lên mái nhà, tìm thấy Lâm Ngọc Âm đang diễn tấu trên sân thượng.

Chiếc đàn piano đã rất cũ kỹ, có mấy phím bị hỏng mất, lâu rồi chưa điều âm nên tiếng nhạc phát ra cũng hơi cổ quái.

Nhưng Lâm Ngọc Âm lại chìm đắm trong đó, nhắm mắt lại mỉm cười.

Đàn xong đoạn nhạc cuối cùng, y thả tay, đưa lưng về phía Lục Hành Thâm hỏi.

"Còn nhớ đoạn nhạc này không?"

Y như không cần ai đáp lại, vừa cười vừa nói tiếp: "Đây là bài nhạc cha thích nhất, ông ấy rất thích, yêu cầu tôi phải luyện thành thạo, vì để luyện tập, ngón tay tôi nổi lên mụn nước, vừa thấy phím đàn đã buồn nôn, nhưng ông ấy vẫn thấy bất mãn..."

Mọi thứ đều rõ mồn một trước mắt.

Lâm Ngọc Âm chìm vào hồi ức, khuôn mặt không biết là đau khổ hay vui vẻ.

"Ông ấy luôn không hài lòng, cho rằng tôi đàn không có tình cảm, không đủ vui vẻ hài lòng, không giống anh trai, không giống mẹ, không giống một ai cũng không giống ông ấy, về sau ông ấy không cho tôi khóc, chỉ cần đàn bài nhạc này thì phải mỉm cười."

Cũng như bây giờ.

"Về sau, cuối cùng... cuối cùng... khi tôi đã đàn được lại nhớ tới anh, anh Lục, nghĩ đến anh cũng đau khổ như tôi, mỗi ngày đều như sống trong địa ngục, cuối cùng tôi đã có thể vui vẻ."

Lâm Ngọc Âm cười vang, cơ thể ổn định không hề dao động: "Anh nói tôi là hoàn hảo nhất, tôi nói chúng ta là đồng loại, anh còn nhớ không?"

Lục Hành Thâm không nói gì, chỉ đi tới vươn tay sờ lên gáy nó.

"Lâm Ngọc Âm ở đâu?"

Vị trí chí tử bị tìm tới, "Lâm Ngọc Âm" lập tức ngừng nói chuyện, không cử động, đến cả vẻ mặt cũng giữ nguyên nụ cười quỷ dị.

"UR002."

Lòng bàn tay Lục Hành Thâm nhẹ nhàng đè xuống, tay kia dán lên bên cạnh tai nó, xâm nhập hệ thống dữ liệu để kiểm tra.

"Lâm Ngọc Âm" há miệng, lúc cất tiếng lần nữa, âm điệu đã quay lại vẻ cứng nhắc của máy móc.

"Không kịp nữa rồi, anh Lục. Thứ gì tôi không có, người khác cũng không thể có, thứ gì tôi không cần sẽ phải bị vứt bỏ như rác rưởi, không, ai, nhặt, được."

"Cậu ta đến Lân Tinh?"

Có được kết quả kiểm tra, Lục Hành Thâm nhíu mày.

"Phó Bạc Vọng... Chết tiệt..."

Người máy số 002 bị nhìn ra thân phận nhếch mép tạo thành nụ cười thật rộng.

"Khiến hắn chết, khiến hắn tàn phế, đây mới là kết cục hắn nên có... mãi mãi... không thể trở về."

Một giây sau, nguồn điện của người máy bị chặt đứt, cơ thể mất đi khả năng chèo chống ngã trên mặt đất.

Lục Hành Thâm giơ trượng lên, nhắm đầu nhọn vào người nó, đâm thẳng lên ba vùng trán, ngực, bụng.

Tia lửa điện loé lên, nguồn điện hoàn toàn bị phá hỏng, Lục Hành Thâm ngồi xuống móc ra một con chip, vứt lên đất đạp nát.

"Chú Đức, xử lý giúp tôi ít chuyện."

Lục Hành Thâm gửi tin nhắn thoại qua cho quản gia, bước chân không ngừng tiến về cảng hàng không vũ trụ.

***

"Mang ít bánh ngọt qua cho chị ấy không?"

Trên đường đi, Hạ Ca mua bánh gato dâu tây mình thích ăn, khi nhìn thấy miếng bánh mì nướng bên cạnh bỗng có suy nghĩ loé lên: "Không phải cậu nói dạo này chị gái kia đã gần như hồi phục hẳn rồi ư? Vừa hay đến chúc chị ấy sớm trở lại cuộc sống bình thường."

"Ý hay."

Trần Tiếu Niên đồng ý: "Chắc chị ấy thích mấy món đồ thực dụng hơn... Bánh kem thì thôi, tôi thấy mấy miếng bánh mì này cũng được, có sữa bò nữa, vừa hay có thể cung cấp thêm dinh dưỡng cho chị ấy, cơ thể người mang thai rất khó thích ứng."

Nói xong, hai người cùng cầm lốc sáu bình sữa bò và một túi bánh mì có thể bảo quản lâu đến tính tiền.

Trước đây Hạ Ca biết trong thời gian mình ngủ đông, người phụ nữ cho bọn họ làm thí nghiệm hàng cấm đã tích cực điều chỉnh tâm tính, quét dọn toàn bộ chỗ ở một lần.

Không chỉ thế mà còn thử ra ngoài nhận các công việc nội trợ, kiếm một ít tiền cơ bản.

Hạ Ca và Trần Tiếu Niên đều vui mừng thay cô, thực sự có quá ít con nghiện đã dính vào hàng cấm như thế này còn có thể thay đổi tích cực vì cuộc sống tương lai, đánh thức bản thân như vậy là không tốt.

Nghe nói về sau Trần Tiếu Niên đã thử đi trợ giúp thêm cho nhiều người khác, nhưng kết quả đều không quá khả quan.

Khi đi đến con đường cũ nát kia, Hạ Ca và Trần Tiếu Niên đi tới, gõ vang cửa nhà cô gái kia.

Lần này, một cô gái dù ăn mặc không quá sang trọng nhưng quần áo gọn gàng ra mở cửa.

"Mời vào."

Quần áo của cô vẫn bị hình ảnh thực tế ảo bao phủ, bày ra dáng vẻ xinh đẹp đến tuyệt diệu, vừa vặn che đi những phần lỗi, vết bẩn giặt không trôi.

Nhưng Hạ Ca vẫn nhận ra dường như mái tóc được chải chuốt, trâm cài luồn qua tóc vấn lên, phấn son trên mặt đều là giả, nhưng khuôn mặt sạch sẽ rõ ràng đã được lau rửa.

Trông cô gầy hơn trước kia, bụng cũng lớn hơn nhưng tinh thần đã ổn định hơn nhiều.

"Mang quà làm gì?"

Cô nhìn hai người đặt túi bánh mì và sữa bò vào phòng, không khỏi lộ vẻ áy náy: "Các cậu vốn đã giúp tôi rất, rất nhiều rồi... Lúc tôi gần như quên mất thế giới hiện thực trông như thế nào, không thể tiếp nhận thực tế, chỉ muốn trốn tránh, các cậu đã giúp tôi, thế nhưng bây giờ tôi không báo đáp được gì cả, vì sao còn tặng đồ ăn cho tôi?"

Cô nói xong lại oà khóc.

"Xin lỗi, từ, từ khi bắt đầu trị liệu, tâm trạng tôi rất bất ổn, cực kỳ dễ khóc, rất xin lỗi, rất xin lỗi..."



Trần Tiếu Niên đưa một tờ khăn giấy tới cho cô lau sạch: "Chờ sau này chị hoàn toàn khỏe lên hẵng báo đáp bọn em."

Cô gái lại lắc đầu, bụm mặt khóc to hơn.

Hạ Ca và Trần Tiếu Niên nhìn nhau, không biết nên xử lý tình huống này như thế nào.

Hạ Ca suy nghĩ, nghiêm túc nói: "Lúc tôi khóc, Lục Hành Thâm sẽ ôm lấy tôi, hay là cậu ôm chị ấy một cái thử?"

Trần Tiếu Niên trầm tư: "Tôi thấy cái này không hợp."

Hạ Ca: "..."

Cũng phải.

"Tôi... Tôi phải làm gì đó mới được..."

Người phụ nữ khóc xong thì có vẻ tỉnh táo hơn, cô mơ màng ngẩng đầu, lẩm bẩm nhắc đi nhắc lại: "Tôi làm gì được đây? Tôi còn có thể làm gì? Tôi phế vật, rác rưởi như vậy... Không được... Không thể vậy được..."

"Chị bình tĩnh đi, mọi chuyện còn chưa bết bát như vậy."

Trần Tiếu Niên thử khuyên cô, lo cô cũng sẽ xuất hiện phản ứng giới đoạn giống những người cai nghiện hàng cấm khác, tinh thần dần sụp đổ.

Người phụ nữ lắc đầu: "Tôi... tôi biết, chuyện duy nhất tôi có thể làm, có lẽ là phản bội."

Trần Tiếu Niên sững sờ.

"Tôi chỉ có thể phản bội... bán đứng... Đây mới là chuyện rác rưởi nên làm..."

Người phụ nữ vừa khóc vừa cười, ngồi phịch xuống nói: "Vậy dùng thông tin này để báo đáp các cậu vậy, tất cả những người sử dụng cửa sổ Utopia đều biết, chỉ có những người bình thường như các cậu chưa hay gì..."

"Cái gì?"

"Qua không lâu nữa, hàng cấm sẽ có đất nước riêng, tất cả những người ủng hộ đều có thể được đón đến thiên đường của chúng tôi sinh sống..."

Người phụ nữ nhìn thẳng vào mắt Trần Tiếu Niên, vẻ mặt cầu xin, đau khổ nói: "Chiến lực mạnh nhất là thượng tá sẽ bỏ mạng ở thiên đường, sau đó những người khác sẽ không dám xuất chinh đến thiên đường, tất cả những người tự nguyện sử dụng hàng cấm đều được đón đi, từ đó về sau sẽ không còn ai ngăn cản được chúng ta."

Nghe những lời lải nhải ấy, sắc mặt Trần Tiếu Niên đanh lại.

Người phụ nữ quẹt nước mắt: "Các cậu là người tốt, tôi không muốn đến đó, nơi đó không tốt cho con tôi, chuyện này... nói với các cậu, đi nói với những người có thẩm quyền hơn đi, cản hắn lại... cản... người phát triển cửa sổ Utopia, hắn..."

Cuối cùng Trần Tiếu Niên an ủi người phụ nữ đang khóc, sau đó vội vàng đưa Hạ Ca rời đi.

Hạ Ca chưa hiểu hết, hỏi cậu ta: "Rốt cuộc là chuyện gì vậy? Vì sao chị ấy nói như trời sắp sập thế? Có phải liên quan tới thượng tá không?"

Trần Tiếu Niên khởi động phi thuyền: "Bây giờ liên lạc được với thượng tá không?"

"Chắc được..."

"Mau cản anh ta lại, bảo anh ta đừng lên phi thuyền! Chắc chắn đống cửa sổ phòng trộm kia đã bị ai đó giở trò rồi!"

Trần Tiếu Niên lo lắng nói: "Nhiệm vụ lần này của thượng tá là xuất chinh đến Lân Tinh bị cửa sổ Utopia khống chế, mọi người trên tinh cầu kia đều bị khống chế thị giác, thính giác, khứu giác giống chị gái vừa rồi, sớm lật đổ hệ thống quản lý trước đây, thành lập quốc gia riêng."

"À à, cái này thì tôi biết, cho nên lần này thượng tá mang theo cửa sổ phòng trộm chúng ta tạo ra là có thể đối phó mấy người kia dễ dàng hơn."

"Nhưng theo ý của chị ấy, kẻ thống trị Lân Tinh đã sớm biết nhiệm vụ lần này, cho nên đã đưa ra đối sách nhằm vào cửa sổ chống trộm."

Trần Tiếu Niên nói rất nhanh: "Dù người kia là ai thì đã sớm giăng bẫy trước, định để thượng tá có đi không có về!"

Hạ Ca trợn mắt: "Cho nên bây giờ thượng tá không biết điều này... cứ nghĩ mình đang giữ lợi thế, không biết có bẫy rập..."

Nguy hiểm đã đoán không chỉ gấp mười lần.

Trí não nhanh chóng có tin nhắn phản hồi.

Phó Bạc Vọng: [Em quyết định đến tiễn tôi rồi à?]

Một tay Hạ Ca bụm mặt, đây là lần đầu người máy biết đau đầu.

Cậu không kịp giải thích nhiều, chỉ đành trả lời ngắn gọn:

[Tôi đang trên đường đuổi tới, tạm thời anh đừng đi, tôi có chuyện quan trọng cần nói.]

Nghĩ một lát, cậu đang định nói thêm lại bị Trần Tiếu Niên ngăn cản.

"Bây giờ còn chưa biết chuyện cơ mật bị tiết lộ ra ngoài như thế nào, đừng tuỳ tiện dùng trí não Lâm Ngọc Âm nói quá nhiều, như vậy sẽ nguy hiểm hơn."

"Được..."

Trên đường đi, vì để đuổi kịp tới cảng hàng không mà Trần Tiếu Niên đã sử dụng thần kỹ giống hệt chú Đức quản gia, từ đầu đến cuối lưng Hạ Ca đều dính sát vào ghế, không thể cử động.

Đơn phạt không thể thiếu, nhưng bây giờ Trần Tiếu Niên không tiện quản nhiều.

Đến bến cảng, "Tháp chọc trời" cao vụt trong mây như một con thú viễn cổ khổng lồ đứng sừng sững trên đất trống, toàn bộ bến cảng đã bị người của thượng tá bao vây, tất cả khách dân dụng và chuyến bay cùng ngày đều bị hoãn.

Hạ Ca và Trần Tiếu Niên định đi vào, quả nhiên bị chặn ở cửa.

Không có hẹn trước, không có giấy chứng nhận, muốn vào trong gặp Phó Bạc Vọng nói rõ ràng lại càng thêm khó.

Trước khi chưa biết thông tin về cửa sổ chống trộm được truyền ra bên ngoài như thế nào, bọn họ không thể tuỳ tiện nói ra bí mật.

Dù vừa rồi người phụ nữ kia nói thật hay nói dối, bọn họ đều phải chuẩn bị đến tình huống xấu nhất, để hôm nay Phó Bạc Vọng xác nhận thiết bị không bị động tay động chân mới xuất phát.

Hạ Ca đành phải gửi tin nhắn cho Phó Bạc Vọng.

[Tôi tới rồi.]

Tin nhắn vừa gửi đi đã nhận được tin nhắn mới.

Hạ Ca ngạc nhiên, còn tưởng thượng tá trả lời, nhấn mở ra đọc, vậy mà là yêu cầu trò chuyện của Lục Hành Thâm.

Hạ Ca không nghĩ ngợi gì đã bấm nghe.

"Cậu ở đâu?"

"Tôi..."

Hạ Ca chưa cần nói gì, hoàn cảnh xung quanh đã hiện lên theo cậu, cậu có thể thấy hình ảnh Lục Hành Thâm trên màn hình trước mặt, có vẻ hắn đang ở trên xe.

"Tôi tới tiễn thượng tá."

Hàng lông mày dài thẳng của Lục Hành Thâm lập tức nhíu lại: "Nơi đó rất nguy hiểm, cậu đừng tới."

"Hả? Nhưng mà..."

Hạ Ca do dự, không biết nên nói rõ tình hình hiện tại như thế nào: "Nhưng mà tôi có chuyện rất quan trọng phải nói với thượng tá, bằng không sẽ không kịp nữa, tôi... không phải tôi muốn gặp anh ta nên mới tới."

"..."

Lông mày Lục Hành Thâm càng cau chặt.

"Ai đã nói gì với cậu đúng không?"

"Xem như vậy đi, Lục Hành Thâm, anh cũng nghe rồi phải không?"

Không biết vì sao, trong ấn tượng của Hạ Ca, Lục Hành Thâm biết rất nhiều chuyện, vì hắn là người thông minh.

Cho nên lúc nghe hỏi như vậy, Hạ Ca không bất ngờ lắm.

"Nghe tôi nói đây."

Lục Hành Thâm thở gấp: "Cậu không cần đến, tôi đang trên đường đuổi tới, Lâm Ngọc Âm muốn Phó Bạc Vọng chết trong lúc làm nhiệm vụ, bây giờ cậu không thể gặp hắn, dù thành công hay không cũng sẽ chỉ khiến cậu trở thành kẻ gánh tội thay."

"Người tiết lộ bí mật... vậy mà là cậu ta à."

Hạ Ca ngạc nhiên, lời thoại lọt vào tai Trần Tiếu Niên bên cạnh.

Trần Tiếu Niên còn ngạc nhiên hơn cả cậu nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại, xâu chuỗi tất cả các chi tiết với nhau: "Tôi đã bảo mà... Quân đội không thể nào như xe tuột xích ngay lúc này được, vậy mà là cậu ta có vấn đề, chẳng trách..."

Lục Hành Thâm tiếp tục khuyên: "Ngoan, mau về lại sở nghiên cứu đi, đừng đi đâu cả."

Hạ Ca lắc đầu.

"Thượng tá sắp rời khỏi cảng rồi, so với gánh tội, nếu có người vì vậy chết đi càng đáng sợ hơn, chuyện không phải do tôi làm, tôi tin sẽ không sao."

Một người mặc quân phục đen trắng nhanh chóng đi thẳng ra nhìn Hạ Ca, nghiêm túc xác nhận mặt cậu, trầm giọng nói.



"Cậu Lâm phải không? Thượng tá đang chờ, mời cậu đi theo tôi."

Hạ Ca ngắt cuộc gọi với Lục Hành Thâm, theo người kia đi tới, sau đó gửi tin nhắn qua cố giải thích rõ ràng, hy vọng Lục Hành Thâm sẽ không tức giận vì mình làm loạn quyết định.

[Lục Hành Thâm đừng giận, tôi không sao đâu, chỉ nói rõ rồi về thôi.]

[Nếu đúng như anh nói, Lâm Ngọc Âm không chỉ không muốn kết thông gia mà còn ghét thượng tá đến mức muốn anh ta chết, vậy tôi càng phải đi, cửa sổ chống trộm là do tôi nghiên cứu phát minh, nhưng Lâm Ngọc Âm cũng có thể tiếp xúc, lỡ như gặp vấn đề gì, tôi có thể phát hiện sớm.]

Trần Tiếu Niên cũng muốn đi theo nhưng lại bị người dẫn đường vươn tay cản lại, nghiêm nghị nói: "Xin lỗi, cậu không thể theo được, thượng tá chỉ muốn gặp một mình cậu Lâm."

Trần Tiếu Niên tức nghiến răng, lấy chứng nhận hợp tác với quân đội ra yêu cầu kiểm tra sửa chữa các thiết bị hiện tại, nhưng cũng bị khách sáo từ chối.

Bắt cậu ta đứng đây, chờ yêu cầu được phê chuẩn sẽ dẫn đi.

Hạ Ca quay lại nhìn Trần Tiếu Niên, nhỏ giọng nói: "Không sao, tôi sẽ nhanh chóng trở lại, chúng ta giữ liên lạc."

Quả thật trí não ở đây không bị chặn tín hiệu, Trần Tiếu Niên tạm tỉnh táo lại.

Hạ Ca đi theo người phía trước không xa nhưng qua rất nhiều cửa, nhanh chóng nhìn thấy Phó Bạc Vọng trong một căn phòng kín.

Dường như Phó Bạc Vọng đã chuẩn bị từ sớm, lúc gặp nhau không để ai khác tại đây.

Cũng giống lần đầu gặp mặt, Phó Bạc Vọng mặc bộ quân trang thẳng thớm, đầu đội mũ che đi sợi tóc trên trán.

Đôi con ngươi xanh lục tăm tối như hồ nước sâu giữa rừng, lúc cúi đầu nhìn xuống hệt như có gió thổi qua.

Hạ Ca bị hắn nhìn tới bồn chồn, vô thức cúi đầu, né tránh đối mặt.

Vì là việc liên quan tới mạng người nên đuổi tới trong cơn xúc động, cậu chưa nghĩ ra lúc gặp nhau phải nói thế nào cho rõ ràng.

Lần chia tay bất hoà trước đó khiến tâm trạng Hạ Ca càng phức tạp hơn, muốn cười lễ phép nhưng không nổi.

"Lâm..."

"Thượng tá, tôi vừa nhận được tin nhiệm vụ của anh bị rò rỉ, đối phương đã sắp xếp bẫy rập ở Lân Tinh chờ anh bước vào, còn biết đến sự tồn tại của cửa sổ chống trộm, định một mẻ hốt gọn."

Hạ Ca căng thẳng giấu ngón tay trong ống áo, định nói xong sẽ đi luôn.

"Tôi nghi ngờ bọn chúng có liên quan tới cửa sổ phòng trộm, muốn... xin được cùng cậu Trần kiểm tra xem cửa sổ chống trộm có bị giở trò trước lúc anh xuất phát hay không."

Sắc mặt Phó Bạc Vọng nghiêm túc lại, bước lên một bước, cái bóng thật dài đổ lên người cậu ấm trước mặt, bao phủ toàn bộ cơ thể mảnh khảnh.

"Em biết mình đang nói gì không?"

"Tôi biết."

Hạ Ca căng thẳng cắn môi, nhịn không né tránh hắn: "Quả thật tôi không có chứng cứ, nhưng mà... tôi không muốn anh và nhiều cấp dưới của anh liều lĩnh như vậy."

"Tôi cứ nghĩ... nếu tôi chết đi, em sẽ càng vui hơn."

Phó Bạc Vọng cười khẽ, dường như không nóng lòng truy cứu xem cậu nói thật tới đâu, đáy mắt sáng lên: "Dù sao em cũng ghét tôi."

"Thượng tá, bây giờ không phải là lúc nói chuyện này."

Hạ Ca cố gắng không tiếp tục đề tài, kiên trì nhắc nhở: "Đây là... là việc lớn liên quan tới rất nhiều người, xin anh hãy tin tôi."

"Tôi thà nghĩ em gan to tày trời, không phân biệt nặng nhẹ, bất chấp mặt mũi tìm lý do để tới gặp tôi."

Phó Bạc Vọng lại tới gần thêm nửa bước, bỗng giơ tay lên chạm vào cổ áo cậu.

Hạ Ca giật mình, vô thức lui lại.

"Tôi không có ý định động tới em, đừng... cảnh giác tôi như thế."

Tay Phó Bạc Vọng lơ lửng ở đó, hơi khựng lại rồi thu về: "Chỉ muốn xem thử em đã tháo đồ tôi tặng xuống hay chưa. Nếu mang nó còn chịu không được, chạy vội đến gặp tôi làm gì?"

"Thượng tá."

Hạ Ca gấp gáp, nghĩ sao người này nói mãi không hiểu? Cậu nghiêng đầu nhìn sang một bên, ngón tay bất an cuộn lại, tốc độ nói tăng nhanh như mất kiên nhẫn.

"Ghét anh là chuyện của tôi, thân là bạn của A Cửu, tôi không thể tha cho anh, nhưng điều này không có nghĩa tôi hận anh đến mức mong anh chết đi, không có nghĩa tôi muốn để mặc hàng cấm mất khống chế đi hại thêm những người khác."

"Thì ra cậu Lâm công tư phân minh như thế."

Phó Bạc Vọng nhìn cậu, muốn nói mấy câu hợp tình hợp lý, trong lòng lại phiền muộn.

Cũng như một đốm lửa tìm thấy cành lá khô cạn, một khi bắt đầu sẽ khó mà dừng.

Cơn xúc động nào đó sai khiến hắn, khiến cho ý định muốn gặp một lần trước khi đi đã có thể thoả mãn trở nên tham lam hơn.

Phó Bạc Vọng vươn tay chạm vào cánh cửa, nắm tay cầm khoá trái.

"Tôi có thể tin em, lập tức đẩy lùi nhiệm vụ và chuyến bay đến Lân Tinh, gánh vác trách nhiệm xáo trộn kế hoạch, kiểm tra thêm lần nữa."

"Vậy thì tốt rồi..."

Hạ Ca thở phào một hơi, không khỏi yên tâm hơn, nhưng thấy cửa bị khoá trái lại lo lắng về vấn đề khác.

"Em ngẩng đầu lên nhìn tôi, không được tránh né."

Phó Bạc Vọng cúi đầu, nhỏ giọng nói như đang thì thầm: "Tôi hy vọng em làm như thế."

Hạ Ca: "..."

"Dù kiểm tra từ trước, biết có cạm bẫy, tôi cũng có thể sẽ chết ở đó."

Phó Bạc Vọng thấy cậu bất động, cơ thể cứng đờ như đối diện với hồng thuỷ thú dữ, cười tự giễu: "Quả nhiên em ghét tôi đến mức không đồng ý nhìn lấy một cái? Lâm Ngọc Âm."

Suýt nữa Hạ Ca đã ngẩng đầu, rõ ràng đã dao động, thậm chí nghi ngờ bản thân rốt cuộc đang kiên trì gì? Nếu hôm nay kháng cự và ghét bỏ, lỡ thượng tá chết thật liệu có hối hận không?

Nhưng toàn bộ dao động đều dừng lại khi đối phương nhắc đến ba chữ Lâm Ngọc Âm.

Hạ Ca nhắm mắt lại: "Xin lỗi."

Cậu không phải Lâm Ngọc Âm, mà Lâm Ngọc Âm không đáng để thượng tá tin tưởng.

Có lẽ khi đến Lân Tinh, bọn họ sẽ phải đối mặt với nhau.

Thượng tá gặp được Lâm Ngọc Âm thật sự, hoặc là phát hiện chân tướng.

Cho đến lúc đó, liệu thượng tá có hối hận vì đã bắt mình nói chuyện như bây giờ không?

Hạ Ca lùi lại một bước, lưng dán lên vách tường.

"Thượng tá, tôi không yêu cầu anh xin lỗi chuyện A Cửu, đối với anh, A Cửu hay Lân Tinh đều là hàng cấm, nếu anh hối hận, xin lỗi không phải là thứ quan trọng nhất có thể bảo vệ thượng tá."

Phó Bạc Vọng im lặng nhìn cậu, ánh sáng loé lên trong đôi mắt xanh dần tắt lịm.

"Tôi biết anh có nguyên tắc của mình. Cho nên xin anh đừng ép tôi thay đổi, bỏ bạn bè để thông cảm cho anh."

Hạ Ca nghiêm túc gằn từng chữ: "Tôi không làm được."

Cạch, Hạ Ca không nói thêm nữa, mở khoá cửa rời khỏi phòng.

Phía sau lưng, Phó Bạc Vọng đứng một mình trong phòng, thật lâu không nói gì.

Phòng chờ máy bay là phòng lộ thiên.

Ánh nắng dần lụi tàn, thời gian kéo màn đêm đến.

Trần Tiếu Niên đi qua đi lại, chờ đợi rất lâu, cuối cùng được thượng tá cho phép đi kiểm tra đống "Cửa sổ chống trộm" sắp được mang đi với Hạ.

***

Cảng hàng không vũ trụ, một thanh niên mặc áo sơ mi trắng kéo một chiếc vali đi, khẽ ngâm nga bài hát đi qua cửa kiểm tra an ninh.

Một chiếc phi thuyền tư nhân đã được chuẩn bị xong xuôi, y đội mũ che nắng, đeo chiếc kính râm đậm màu, nhanh chóng mặc đồ hàng không chuyên dụng chuẩn bị đến Lân Tinh.

Lâm Ngọc Âm ngồi xuống, mở trí não tạm thời, gửi đi tin nhắn cuối cùng cho Lục Hành Thâm trong danh bạ.

[Vì sao còn chưa đến ngăn cản tôi? Anh Lục, chỉ cần công khai tôi là tội phạm rò rỉ tin tức, với suy luận, chứng cứ của anh, không chừng có thể ngăn cản tôi.]

[Anh Lục, anh sợ tôi phạm tội sẽ ảnh hưởng tới người máy kia, hay xót thương tôi thật, muốn để tôi hoàn thành tâm nguyện đây?]
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.