Trần Tiếu Niên cũng biết chuyện Hạ và viện sĩ Lục đi du lịch, nhưng cậu ta quá bận nên lần này không đích thân đến tiễn.
Đề án được tiến hành với khí thế hừng hực, từ đợt đề án thông qua lần trước rồi phát triển về được tung hứng trên mạng, mọi người càng lúc càng thảo luận nhiệt tình.
Càng về sau, chuyện càng phức tạp bận rộn hơn, đi đến bước này, Trần Tiếu Niên không những phải chú ý thái độ của những nghị viên khác đối với đề án, cố gắng kéo được thêm người bỏ phiếu mà còn phải để ý dư luận trên mạng.
Ở thời đại này, dù dư luận của mọi người không trực tiếp ảnh hưởng đến quyết định cấp cao nhưng cũng có sức ảnh hưởng nhất định, nếu toàn dân cùng chống lại một chuyện, muốn có được thành công đối với một thanh niên vừa ra đời như cậu ta – thậm chí đến bây giờ còn chưa tính là chính khách – là điều không thể.
Nhưng khi Trần Tiếu Niên đang bận đến sứt đầu mẻ trán, cho là mình còn có nhiều trận chiến ác liệt cần đánh, mọi chuyện bỗng trở nên suôn sẻ.
Một số người khi trước không thừa nhận cậu ta, cũng không nghe các nghị viên khác thuyết phục nhưng lại có sức ảnh hưởng tới đề án, quyền biểu quyết bỗng thay đổi thái độ.
Hệt như có quý nhân nào đó đột nhiên âm thầm trợ giúp, chống lưng cho cậu ta.
Khi Trần Tiếu Niên còn chưa hiểu rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra, một người phụ nữ mặt tròn đã chào hỏi cậu ta ngay sau cuộc họp nào đó.
Cậu ta lập tức giản lược phát hiện trong lúc nói chuyện, chợt hiểu sự giúp đỡ sau lưng mình có được gần đây có lẽ đều liên quan đến bà.
Trần Tiếu Niên cảnh giác đến buổi hẹn, người phụ nữ không ngồi xuống ăn uống mà chỉ nói chuyện đầy thân thiết, hệt như thái độ hiện tại không phải để đổi lấy lợi ích từ cậu ta.
Hai người chỉ đứng mấy phút ở bãi đỗ xe, người phụ nữ còn bận hơn cậu ta, nụ cười trên mặt nhã nhặn phải phép, trò chuyện mấy câu ngắn gọn với cậu ta.
Lúc này Trần Tiếu Niên mới biết người phụ nữ kia chỉ là một trong số những thành viên lặng lẽ ủng hộ cậu ta chứ không phải quý nhân đứng sau, mà bọn họ không phải coi trọng cậu ta hoặc vì lợi ích mới làm như vậy.
"Sống đến giờ rồi, nếu vẫn chỉ lo theo đuổi vật chất hay quyền hạn thì chán lắm."
Người phụ nữ cười khẽ, trầm giọng cảm thán.
"Phải theo đuổi một số thứ ngoài lợi ích, vật chất thôi, giống mấy người bạn của tôi vậy, dạo này cảm thấy cậu có suy nghĩ khá thú vị, tất nhiên nếu đề án tiếp theo của cậu có chỗ nào đó không thú vị, chúng tôi sẽ không mù quáng nghe theo. Cậu trai, cố gắng lên nhé."
Nói xong lời không rõ ý, thật mà như giả kia, người phụ nữ đạp đôi giày da, xoay người mang theo mùi đinh hương rời xa, đạp lên chiếc phi thuyền đường cong sắc bén, thân xe sáng bóng thật ngầu rời đi.
Vào khoảnh khắc ấy, Trần Tiếu Niên đứng ngẩn ra, có cảm giác như bị nhìn thấu.
Nhưng ánh mắt của người phụ nữ kia không có ý khinh miệt hoặc ác ý, không giống những ánh mắt cố gắng săm soi dò xét, cảm giác này cũng không khiến người khác chán ghét.
Hệt như... vừa hay bị nhìn thấu, thế thôi.
Không có bí mật đáng sợ gì bị che giấu, sau khi xác nhận những lực lượng âm thầm trợ giúp mình đến từ đâu, đối phương muốn gì hay sự việc đã rõ ràng, Trần Tiếu Niên lại càng yên tâm hơn một chút.
Trước đó cậu ta đã thử đoán rất nhiều khả năng, lỡ đụng phải quái nhân nguy hiểm khó chơi là đáng sợ nhất.
Nếu toàn bộ đều suôn sẻ, cậu ta hy vọng có thể thành công để các sinh vật trí năng thức tỉnh có cơ hội sống sót.
Dù chỉ có hạn.
Dự luật ban đầu không quy định tiêu huỷ toàn bộ người máy thức tỉnh, chỉ là điều kiện quy định trên đó quá chủ quan, dẫn đến gần như không có người máy nào không bị tiêu huỷ sau thẩm phán.
Sau khi người phụ nữ rời đi, Trần Tiếu Niên cũng đi lên phi thuyền của mình, sau khi thiết lập tuyến đường thì không ngồi nghỉ trên xe mà tiếp tục điều khiển trí não, xem xét tình hình trên mạng.
Cậu cân nhắc lời người kia vừa nói, đoán chừng cũng hiểu ý bà.
Cũng giống như các chính khách khác, bà không thích nói thẳng ra mà chỉ thích lấp lửng nửa vời. Trần Tiếu Niên không tin bà ta chỉ đơn giản là vì "thú vị" mới chọn cậu ta làm người may mắn.
Nhưng có thể xác định là bà và những người bạn của bà không phải đứng về phía cậu ta.
Có lẽ là có chuyện gì khác, vừa hay chuyện cậu ta làm có cùng mục tiêu với bọn họ.
Trần Tiếu Niên cúi đầu suy nghĩ, đoán là "tạm thời" đồng lòng vì câu khuyên nhủ cuối cùng của người phụ nữ kia trước khi rời đi, dường như đã nhìn ra sau này cậu ta sẽ còn đề án khác, một thứ khác muốn thay đổi, nhưng chờ đến cuối cùng, có lẽ bà ta và những người khác sẽ thôi đứng về phe cậu ta.
Khác nhau ở đâu?
Để người máy thức tỉnh được công chúng để mắt, phản đối lý luận về khả năng đe dọa của người máy, khiến người máy sau khi thức tỉnh có cơ hội sống tiếp, giúp người máy có cơ hội sống độc lập chứ không phải chỉ là tài sản bị người ta chi phối, huỷ bỏ các điều lệ cưỡng chế người máy vô chủ...
Cuối cùng là giúp người máy sống sót, đi lại, sinh hoạt như người bình thường.
Ở thế giới này, dù là mèo chó cũng sẽ không vì đi lang thang mà bị phán quyết xử tử, Trần Tiếu Niên tin rằng người máy xứng đáng được đối xử tốt hơn.
Bọn họ chỉ là những đứa trẻ có tốc độ phát triển không giống con người.
Con người đang sợ người máy sẽ thương tổn bọn họ, thậm chí là thống trị.
Cũng như lúc vừa mở ra thời đại vũ trụ luôn sợ hãi các sinh mệnh bên ngoài, dù chỉ là một hạt giống nhỏ, một con bò sát nho nhỏ cũng sẽ tưởng tượng tất cả các sinh mệnh ngoại địa đều có chung mục đích là giết người, có đầu óc biết luồn lách cạm bẫy ư? Thế thì hỏng rồi, chắc chắn tiếp theo bọn chúng sẽ lập chí thống trị loài người.
Trần Tiếu Niên đau đầu xoa gáy, ngủ không đủ giấc trong nhiều ngày khiến cơ thể cậu ta không chịu nổi, cũng may chưa mệt tới mức ngã bệnh.
Dù trên mạng bàn tán khí thế ngất trời, ồn ào ầm ĩ khiến cậu ta phải gánh áp lực dẫn dắt dư luận và nhanh chóng phổ cập khoa học, nhưng cũng có một vài suy nghĩ đáng giá xuất hiện, nghiêm túc nghiên cứu thảo luận nếu người máy thức tỉnh quy mô lớn thì phải quản lý, hướng dẫn, cùng tồn tại như thế nào cho chính xác.
Trần Tiếu Niên lưu lại mấy bài bình luận có ích, ghi chép một chút, đến đêm thì bắt đầu tiếp tục hoàn thành đề án phía sau.
Đồng thời lấy thân phận người đề xuất cảm ơn những tác giả tỉnh táo suy nghĩ phân tích kia.
Phần lớn lời cảm ơn đều là đá chìm đáy biển hoặc chỉ nhận được lời đáp khách sáo, trong số mười người cũng có một người bằng lòng nói thêm mấy câu với cậu ta.
Về phần những người tấn công, chửi bới, nhục mạ người thân cậu ta thì bị chặn thẳng tay.
Không phải không truy cứu được những trường hợp công kích như vậy trên mạng xã hội, chỉ là những người kia đã dùng kỹ thuật ảo để giấu mình thật sâu, bây giờ Trần Tiếu Niên không rảnh để đối phó với mấy việc vặt vãnh như thế.
Việc cậu ta phải làm là bắt kịp trước khi Hạ trở về, trước khi mọi thứ trở nên tồi tệ hơn, thậm chí trước khi Lâm Ngọc Âm và Phó Bạc Vọng bày ra những trò khó lường hơn, khiến cho tình hình bây giờ càng thêm có lợi.
***
"Tôi cứ tưởng cậu sẽ giữ vững suy nghĩ người máy là mầm mống đe doạ."
Ở một nơi khác, phó quan Trương và Phó Bạc Vọng đứng ở ngoài cửa căn nhà riêng đã bị khám xét của nhà họ Lâm, nhìn căn nhà hoa lệ đã bị sung công trước mắt, cảm thán nói.
Bọn họ cũng đã thấy sự thay đổi gần đây.
Trong suy đoán của rất nhiều người, đề án lần này đã tạo ra rất nhiều bọt nước, nếu có ai đứng ra phản đối, vậy Phó Bạc Vọng nên là một trong số những người đi đầu.
Mặc dù anh ta không phải chính khách cũng không tính là nghị viên nhưng cũng có lực ảnh hưởng gián tiếp.
Dù là thời nào, mọi người vẫn mong muốn tìm ra một ý kiến chỉ dẫn.
Mà trong quá khứ, dù Phó Bạc Vọng không thích nói chuyện, thậm chí phong cách ăn nói lẫn hành động đều rất hung ác nhưng cũng không ảnh hưởng đến tiếng tốt của hắn trên mạng, trở thành một người lãnh đạo có người đơn phương đi theo.
Thậm chí có người còn lập trang thần tượng, có người chụp lén hình ảnh cực kỳ khí thế của hắn, đồng thời nói đây mới là thái độ vốn có khi con người đối mặt với các kỹ thuật không nên xuất hiện và sự đe dọa của người máy.
Rốt cuộc tạm thời vẫn chưa thể kết luận bọn họ đi theo hắn thật hay có người muốn nhân cơ hội khiến bên trên kiêng kỵ hắn hơn.
Nhưng lúc này đây, những người nhìn chằm chằm hắn, chờ hắn, thậm chí trông mong hắn tỏ thái độ chỉ có thể thất vọng.
Mọi người chỉ biết hắn đang nghỉ phép, phần lớn công việc giao cho cấp dưới và phó quan xử lý, điều dị thường này khiến mọi người có suy đoán khác.
"Tôi chưa từng quan tâm mấy chính sách buồn cười kia của bọn họ."
Phó Bạc Vọng ngậm điếu thuốc, trong lúc hít khỏi phả ra, ánh mắt dường như mờ theo: "Vả lại tôi đang nghỉ phép."
"Vậy cậu..."
Phó quan Trương thấy hắn như vậy càng thêm lo lắng: "Cậu định thay đổi lập trường à?"
Phó Bạc Vọng ngẩng đầu nhìn chiến hữu của mình.
"Bên ngoài đồn vậy đấy, Phó, mấy lời đồn đại về cậu nhiều lắm, dù cậu mới có chiến công gần đây, tạm thời chưa cần lo gì nhiều, thế nhưng sớm muộn gì chúng cũng sẽ mang đến phiền phức cho cậu."
"Đồn thế nào?"
"... Nói cậu bị Lâm Ngọc Âm xúi dục."
Phó quan Trương nói đến đây lại nhăn cả mặt vì lời đồn bậy bạ này.
"Dù sao bên ngoài vẫn chưa công bố những người liên quan và chi tiết vụ án ở Lân Tinh, nhưng dạo này cậu còn đang nghỉ phép, vừa hay Lâm Ngọc Âm cũng xin nghỉ dài hạn ở trường, không ai thấy hai người các cậu, khó tránh khỏi một số lời đồn nhảm nhí..."
Phó quan Trương: "Đừng nóng! Đừng nóng! Nếu cậu không vui thì có thể khởi tố mấy tên tung tin đồn, chẳng qua tôi vẫn đề nghị cậu đừng làm như vậy."
Phó Bạc Vọng: "... Vì sao?"
Phó quan Trương: "Từ trước đến nay cậu đều mặc kệ người bên ngoài nói thế nào, hồi trước không quan tâm, bây giờ lại quan tâm, trông như giấu đầu lòi đuôi vậy..."
Trên người Phó Bạc Vọng toả ra sát khí.
Một hồi sau, khi xử lý hết việc trong tay, phó quan Trương cũng xong việc thì đi dạo xung quanh với Phó Bạc Vọng.
Lần này gặp nhau tất nhiên không phải để bàn về mấy lời nhảm nhí ấy.
Thật ra thân là bạn bè, phó quan Trương rất lo cho tình trạng của Phó Bạc Vọng.
"Kể từ khi làm thông gia với nhà họ Lâm thì chưa có chuyện tốt nào, Phó, cậu nói thật đi, rốt cuộc là cậu nghĩ như thế nào?"
Phó quan Trương nghiêm túc nói: "Lâm Ngọc Âm không hợp với cậu, chẳng lẽ cậu động lòng thật, định vì người như vậy mà vứt bỏ hết nguyên tắc nhiều năm của mình?"
"Anh nghĩ nhiều rồi."
Phó Bạc Vọng nghe bạn mình hỏi như vậy, trên mặt lộ vẻ ngạc nhiên: "Tôi vẫn phân biệt được."
"Vậy thì tốt."
Đã mấy ngày trôi qua kể từ khi Lâm Ngọc Âm tỉnh lại, đàm phán với hắn.
Phó Bạc Vọng im lặng mấy giây, vỗ lên vai phó quan Trương.
"Ngày mai mở phiên toà rồi, Lâm Ngọc Âm cũng đã tỉnh, đến lúc đó mấy lời đồn đều sẽ tự biến mất."
Phó quan Trương nhìn vào mắt Phó Bạc Vọng: "Cậu sẽ bảo vệ Lâm Ngọc Âm à?"
"Tôi ghét nhất bị người khác đe doạ."
Mặt Phó Bạc Vọng trầm xuống, dường như vừa nhớ tới Lâm Ngọc Âm, tâm trạng lại trở nên rất khó chịu: "Tôi muốn thứ gì tất sẽ có cách tự lấy về, không cần cậu ta khoa tay múa chân."
Phó quan Trương gật đầu, cười vỗ lên lưng hắn: "Tốt lắm, đây mới là Phó mà tôi biết."
***
Trên hành tinh xa xôi, một thứ to lớn đáp xuồng tầng băng duy nhất.
Đây là địa điểm du lịch đầu tiên Lục Hành Thâm và Hạ Ca đã chọn sau khi bàn bạc, được người ta gọi đùa là tinh cầu tiệm cận Hải Tinh.
Lần đi này khác với lần đi Lân Tinh trước đó, cũng là vấn đề về tốc độ thời gian trôi, nhưng kết quả lại ngược lại khi đi Lân Tinh: Ở lại Hải Tinh rất nhiều ngày, nhưng khi quay về chủ tinh sẽ phát hiện ở hành tinh chủ vừa trôi qua chưa tới một ngày.
Thời gian ở đó như bị kéo dài, mỗi giây đều dài ra giúp bọn họ có thời gian rong chơi buông thả lâu hơn.
Đúng như cái tên Hải Tinh, toàn bộ tinh cầu đều là nước, trước đó khi đi Lân Tinh, Lục Hành Thâm còn chỉ hành tinh màu xanh lam này từ xa cho Hạ xem.
Vì hoàn toàn không có đất cũng không có đảo, trên tinh cầu gần như chỉ có rong và những loài sinh vật dưới nước sinh sống, nơi cạn nhất cũng gần ngang với một cái hồ.
Vì thế bọn họ chọn nơi đáp xuống là một tầng băng ở nơi lạnh nhất trên hành tinh.
Tầng băng này đã đông cứng hàng ngàn năm, đủ độ dày, đồng thời trước đây có người từng sửa chữa cảng vũ trụ nên đủ cho chiếc phi thuyền của Lục Hành Thâm hạ xuống.
Vì mang theo cả hai gian phòng đi, thậm chí còn mang theo cả A Cửu đang ngủ đông bên trong, phi thuyền lần này lớn gấp mấy lần trước đó, trang vật tư trên phi thuyền càng dồi dào, đủ cho Hạ Ca tha hồ ăn thật nhiều, cũng có thể nạp điện nhiều lần, cảm giác thoải mái như đang ngồi trên chiếc motorhome xa hoa.
Trong lúc điều chỉnh chỉ số áp suất, nhiệt độ, chờ phi thuyền mở cửa, Lục Hành Thâm lấy ra bộ quần áo chắn gió dày nhất cho bọn họ, đồng thời chuẩn bị kỹ chiếc thuyền đủ cho hai người dùng để tiện cho bọn họ sau khi rời khỏi tầng băng vẫn có thể đi chỗ khác chơi.
"Anh chuẩn bị cả thuyền nữa à!"
Lúc Hạ Ca thấy chiếc thuyền "nhỏ" xa hoa thuỷ bộ đều dùng được thì gần như há hốc mồm ngạc nhiên, trợn tròn mắt nhìn Lục Hành Thâm như nhìn Doraemon, sợ hãi thán phục.
"Lục Hành Thâm, ngươi còn bất ngờ nào mà trẫm không biết không?"
Lục Hành Thâm: "..."
Lục Hành Thâm vẫn chưa học được nên đối đáp thế nào nên đành phải im lặng, đồng thời quàng chiếc khăn cổ siêu dày chú Đức chuẩn bị cho Hạ.
"Vốn có thể tắt chức năng cảm nhận nhiệt độ cho cậu, nhưng ở đây có nhiều chỗ nhiệt độ quá thấp, giá trị hành tinh chủ không thể đạt tới, có thể sẽ mang đến rất nhiều phiền phức, cho nên tạm thời chờ một chút, đừng chạy lung tung, chúng ta điều chỉnh xem thử."
"Ừm ừm! Nghe theo anh hết!"
Hạ Ca vui vẻ vừa cười vừa nói: "Những điều cần biết khi đi du lịch Hải Tinh anh đưa cho tôi trước đó tôi cũng nhớ cả!"
Nói thì nói thế, nhưng gần đây cậu luôn có cảm giác Lục Hành Thâm bỗng tốt tính tới lạ, gần như cậu nói gì hắn đều nghe theo.
"Được."
Lục Hành Thâm gật đầu, môi kéo thành một đường cong.
Một lát sau, cửa phi thuyền mở ra, thế giới đầy băng tuyết đập vào mắt Hạ Ca.
Lúc con người đối diện với cảnh đẹp quá rung động sẽ quên đi ngôn ngữ.
Cũng như Hạ Ca bây giờ.
Cậu chưa từng nghĩ mình lại may mắn như vậy, đến cả Nam Cực Bắc Cực còn chưa được đi mà đã được đến Hải Tinh đẹp như vậy!
Hai người đi xuống khỏi cầu thang, đạp lên tầng băng, chiếc giày chất liệu đặc biệt cung cấp lực ma sát vững chắc khiến cả hai không cần phải lo vấn đề trượt chân, quần áo đặc biệt có chức năng điện nhiệt cũng cung cấp nhiệt độ khá dễ chịu, vừa không bị cồng kềnh vừa giữ ấm đầy đủ.
Lục Hành Thâm khó có khi chiều chuộng cậu tới cực hạn, Hạ Ca cũng khó có khi ngoan ngoãn nghe lời, nói không chạy lung tung là đứng im tại chỗ thật, cười ha ha chờ Lục Hành Thâm thử điều chỉnh cho mình.
Giắc cắm cảm nhận nhiệt độ trước đó được điều chỉnh chỉ số theo tình huống ở hành tinh chủ, bây giờ vì để thích ứng nơi này, Lục Hành Thâm nối một sợi dây với dữ liệu của Hạ, thử cho cậu chạm vào tuyết, băng, nước đá, điều chỉnh cái gọi là "rất lạnh" sang "có thể chịu được" thêm lần nữa.
Như vậy sẽ tránh cho đông lạnh phá huỷ lớp da nhân tạo yêu cầu cao về nhiệt độ, trong lúc đi chơi có thể bảo đảm Hạ không chơi quá high, không cẩn thận cóng tay cóng chân cũng không biết.
Sau khi thử điều chỉnh chức năng cảm nhận nhiệt độ, Lục Hành Thâm lại lấy ra một thứ khác cột vào tay chân, sau lưng, trước người Hạ.
Hạ Ca tò mò cúi xuống nhìn: "Đây là phao cứu sinh thời tinh tế à?"
"... Có thể cho là vậy."
Lục Hành Thâm cúi đầu cột cho cậu, nghiêm túc nói: "Trọng lượng của cậu khác với người bình thường, nếu bất cẩn rơi xuống nước sẽ gặp nguy hiểm, thứ này có thể giúp cậu tránh chìm quá sâu, ở đây... đúng, là cái này đây, bây giờ đừng chạm vào, nếu cậu bất cẩn rơi xuống nước cứ đè vào chỗ này, nó sẽ tạm thời cung cấp sức nổi cho cậu trong thời gian ngắn, đồng thời giúp tôi biết vị trí của cậu, đến lúc đó có thể trở lại thuyền.
"Oa..."
Hạ Ca than một tiếng, sau đó nói: "Thế Lục Hành Thâm cũng mặc bộ này à?"
"Tôi biết bơi."
"Vậy lỡ chân anh bị chuột rút, gặp phải quái vật biển khổng lồ hay bị thương không cử động được thì sao?"
Hạ Ca nhìn mặt nước vô bờ mênh mông, không khỏi lo lắng: "Anh là người, cần phải thở, chỉ mang theo bình dưỡng khí sẽ không đủ, mặc thêm thứ này đi, mặc đi mặc đi."
Cậu cứ nghĩ mình sẽ phải thuyết phục thêm, kết quả chỉ nói vài ba câu, Lục Hành Thâm đã đồng ý.
"Được. Vậy cậu chờ tôi chút."
Mấy câu nghĩ sẵn trong đầu không có đất dụng võ, Hạ Ca đứng chớp mắt mấy lần, một hồi sau lại bật cười.
Nói thì nói là thuyền nhỏ, nhưng so với phi thuyền thì vẫn là phi thuyền lớn hơn, sau khi Hạ Ca leo lên thuyền bỗng có cảm giác cậu sẽ không có cơ hội rơi xuống nước, dù muốn đi ngủ cũng là một chuyện khó khăn.
Bây giờ thời tiết rất đẹp, sóng biển cũng không lớn, Hạ Ca đứng trong thuyền, chất liệu trong suốt hoàn toàn không cản trở cậu thưởng thức phong cảnh nhưng lại rất cao, bánh gato trong tay không cẩn thận bị rung rớt ra ngoài cũng không thể rớt xuống biển.
Cậu cúi đầu nhặt bánh gato rơi trên đất, nghĩ vẫn chưa bị bẩn, đang định chơi trò quy tắc ba giây thì bị Lục Hành Thâm phát hiện.
Ăn vụng thất bại, không bao lâu sau, Lục Hành Thâm lại mang bánh gato mới ra cho cậu.
"Cũng may chưa bị rớt xuống biển."
Sợ hắn không vui, Hạ Ca chủ động lảng sang chuyện khác: "Bằng không phải xuống vớt lên, còn phải nộp phạt..."
Đây đều là nội dung cần biết trước đó Lục Hành Thâm cho cậu xem.
Thật ra khi đến du lịch hoặc đi các hành tinh khác đều có những điều du khách cần biết, căn cứ vào đặc điểm và sự khác biệt giữa các hành tinh đều có các luật cần tuân thủ, phần lớn là để đảm bảo hệ sinh thái tự nhiên.
Có lẽ rất nhiều hành tinh đều do con người bỏ ra số tiền lớn cải tạo, vất vả lắm mới trở nên phù hợp cho con người sinh sống, cho nên dưới thành quả lao động đắt đỏ, quy định cũng càng nghiêm ngặt và nhiều hơn.
Dù ở đây không có người trông coi, xung quanh cũng không thấy camera giám sát, nhưng trên đầu chính là vệ tinh âm thầm ghi lại quanh năm.
Cá trên Hải Tinh nhiều hơn chủ tinh nhiều, ngắm phong cảnh một lát, Hạ Ca lấy cần câu bọn họ đã chuẩn bị sẵn ra để câu cá.
Những loài cá được phép câu cũng bị hạn chế, không phải vì sinh thái mà là vì một số loài sinh vật dưới biển có hại với sức khỏe con người, có loài khá nguy hiểm, dù bị câu khỏi nước vẫn có thể tấn công con người.
Lục Hành Thâm lo cậu ỷ vào cơ thể rắn chắc, là một người máy thì không xem thứ khác ra gì, nghiêm túc đứng bên nói về tiền lệ.
Ví dụ có người đã từng mang theo rất nhiều cần câu đi câu cá, phát hiện ra loài cá phủ kín vảy cứng bị cấm câu vẫn đưa lên thuyền vì tò mò và muốn khoe khoang, kết quả con cá kia làm hỏng hết thiết bị trên biển, hại người kia chỉ có thể cầu cứu người khác, suýt nữa đã bị kẹt trên biển.
Lại ví dụ có người từng vì lúc phân biệt cá không mang dụng cụ quét chuyên dụng, cho là mình có thể phân biệt dựa vào mắt thường và kinh nghiệm, kết quả nhận nhầm một loài cá, vì nhiễm phải chất bài tiết của con cá kia nên cả cơ thể đều rụng lông.
"Vậy chẳng phải chất bài tiết này có thể thu về chế thành sản phẩm rụng lông à?"
"...?"
Lục Hành Thâm muốn nói lại thôi, bị cậu nói đến cạn lời, im lặng mấy giây mới nói: "Rụng tóc chỉ là một trong số các tác hại, nó còn có hại cho da, bao gồm cả da nhân tạo."
Bên cạnh có một chiếc máy chuyên quét các loài cá, vào đúng lúc này, một con cá mắc câu, Hạ Ca vội kéo cần lại.
Vào khoảnh khắc con cá đỏ thật lớn nhảy bật, tiếng hệ thống nhắc nhở vang lên: "Tít tít, loại cá cấm câu, xin hãy thả đi."
"Á, sao lại là nó nữa!" Hạ Ca tức giận hét: "Nó ăn hết mấy mồi câu của chúng ta rồi, sợ là tới ăn vạ đấy! Lục Hành Thâm, chúng ta đổi chỗ khác đi!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]