Hạ Ca cuộn người thành một quả bóng, bảo vệ phần đầu và bên trong, lăn nhanh như một cái yoyo.
Lúc rơi xuống đất, Hạ Ca nghe thấy tiếng vỡ vụn, không biết là gạch bị va nát hay mình hỏng ở đâu, sau đó lăn nhanh xuống núi.
Bàn tay bắt lấy chân không biết buông ra từ bao giờ, Hạ Ca lăn nhanh quá, dù không nhắm mắt cũng sẽ không nhìn rõ, cứ mặc dốc núi khiến mình theo đó nhấp nhô.
Vừa rồi còn như yoyo, bây giờ lại giống bánh xe lăn xuống núi hơn.
Trong lúc mơ màng lăn đi, Hạ Ca miên man nghĩ.
Hình như triền núi vừa cao vừa dài, phải làm sao mới dừng lại được đây?
Hạ Ca không thấy đau nên cũng không biết bị hỏng chỗ nào, muốn dừng lại nhưng không dám cử động, dốc núi gập ghềnh, chỗ nào cũng có đá và cây cối, thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy tiếng cây bị mình đè gãy.
Sườn núi quá dốc, nếu không dừng lại thì sẽ càng lúc càng nhanh...
Đang lúc lo lắng, cơ thể lại va phải gì đó sau đó nẩy lên không trung —— rơi xuống ——
"Rắc —— Rầm!"
Một bầy chim bị dọa bay đi.
Hạ Ca cảm nhận tốc độ chậm lại, không tự chủ mở người ra, tiếp tục lăn hai vòng, cuối cùng dừng bên cạnh dòng sông nhỏ.
Cơ thể không còn chút sức nào.
Hạ Ca trở mình nhìn lên trời, cây cối bên sông xanh um tươi tốt vây kín phần trời gần sông, chỉ để lộ một khoảng trời xanh mây trắng.
Bầu trời ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-than-ai-trung-virus-chap-mach/2350894/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.