Hạ Ca tham gia góp vui cùng nhóm người, trong quán bar không có trời trăng, không cẩn thận chơi quá giờ, chờ lúc nhận ra thì đã rất muộn.
Vừa phát hiện đã sắp quá nửa đêm, Hạ Ca không còn quan tâm trong thùng rác vứt gì nữa, hét một tiếng hoảng hốt.
"Chết rồi chết rồi!"
Trần Tiếu Niên không hiểu nổi: "Mười một giờ thì sao? Cậu muốn xem chương trình nào à?"
"Hả? Không phải, chẳng lẽ có chương trình nào chỉ phát vào ban đêm à?"
Hạ Ca dừng lại, suy nghĩ một lát, sau đó khoát tay lắc mạnh đầu: "Không phải không phải! Ý tôi là mười một giờ rồi! Tôi chưa từng về muộn như vậy, trước đó lần Lục Hành Thâm về nhà muộn nhất cũng chỉ hơn chín giờ, khuya vậy rồi tôi chưa về, chắc chắn là không được..."
"Thật à? Anh ta quản cậu chặt như vậy?"
Nghe cậu nói như vậy, Trần Tiếu Niên khoanh tay bất bình: "Dù theo luật pháp trước đây thì cậu là tài sản của anh ta, cũng là vật sở hữu của anh ta, tất nhiên phải nghe theo lệnh, nhưng sau này không như thế nữa."
"Nhưng mà..."
Hạ Ca cố gắng suy nghĩ, luôn có cảm giác ý mình không phải như vậy, cứ thấy có chỗ nào đó sai sai nhưng không biết nói thế nào.
"Lục Hành Thâm không phải người hung dữ, anh ấy rất tốt, tôi không muốn anh ấy buồn."
"Hạ, không phải như vậy..."
Hạ Ca hoang mang ngẩng đầu: "Anh ấy sẽ nhớ tôi."
"Vậy tôi cũng sẽ nhớ Hạ."
Trần Tiếu Niên: "Ngày nào tôi cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-than-ai-trung-virus-chap-mach/2350878/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.