Thế giới sau khi chết không khác thế giới lúc còn sống là bao.
Không có thiên đường, không có địa ngục cũng không có đường hoa bỉ ngạn phải đi qua, hoặc chỗ chờ đầu thai chuyển kiếp.
Hạ Ca ảo tưởng thiên sứ đến đón mình, dù là Bạch Vô Thường lưỡi dài cũng được, hoặc đi thuyền qua sông như trong một số bộ phim hoạt hình, nhưng tất cả đều không có, đến cả những quỷ hồn khác cũng không thấy.
Nhưng nếu nói giống nhau thì cũng phải nói hoàn toàn khác biệt.
Linh hồn chính là linh hồn, con người không thấy được, cũng không thể chạm vào bất cứ vật gì, cậu thử dọa đám chó mèo, kết quả mèo chỉ để ý tới cỏ đuôi chó và đồ ăn ngon.
Thiên đường không có hoa cỏ cũng không có màu sắc, toàn bộ âm thanh đều trở nên xa xôi, trừ rảnh rỗi phiêu bạt khắp nơi, lúc không có việc gì xuyên tường thì không biết làm gì.
Hạ Ca không nhớ mình đã trôi nổi trong thế giới như vậy bao lâu.
Có lẽ là rất nhiều ngày, có lẽ là rất nhiều năm, chỉ ngẩn ngơ nhìn lên trời đã trôi qua cực kỳ lâu.
Nếu có thể, cậu sẽ lén chạy vào rạp chiếu phim, ngủ gật trong thư viện, chỉ tiếc không thể tự lật giấy đọc truyện tranh thực sự rất đau khổ.
Cũng rất muốn ăn dâu tây.
Trong lúc bất cẩn, quả dâu trong tay cậu bé bên đường rơi xuống đất, lăn thẳng vào bụi cỏ.
Hạ Qua bay theo ngồi xuống nhìn, lặng lẽ chờ kiến và chim ăn sạch dâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-than-ai-trung-virus-chap-mach/2350867/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.