Chương trước
Chương sau
Editor: Bồ CôngAnh
Bởi vì Triều Tiên ba mặt đều là biển, một mặt giáp Đại Hán, vì vậy phương diện cuộc sống và văn hóa bị người Hán ảnh hưởng rất lớn, bất kể là chữ hán, Phật giáo, Nho Học, Chu tử học, bông cùng với thuốc nổ, đều là từ nước Hán truyền đến Triều Tiên, ngay cả chính trị, kiến trúc, điêu khắc, công nghệ, văn học, phong tục và cả trang phục truyền thống cũng chịu không ít ảnh hưởng, cho nên nói có người Triều Tiên biết võ công của người Hán cũng rất bình thường.
Ví dụ như Cụ đại nhân, bởi vì mẫu thân ông là người Hán, cho nên ông biết võ công của người Hán, lại bởi vì bản thân ông không có nhi tử, lại là bạn tri kỉ chơi với nhau từ nhỏ đến lớn với phụ thân của Phác Hiếu Ninh, vì vậy mới đem một thân võ công của người Hán truyền thụ cho Phác Hiếu Ninh.
Ngoài y ra còn có một nữ nhi của vị bạn tốt nhiều năm khác,Thôi Diên Cơ.
“Con xác định?”
“Xác định giống như lúc ban đầu sư phụ muốn nhận biểu tỷ làm thiếp.”
Cụ đại nhân vuốt vuốt bộ râu một cái, cười. “Xác định như vậy à!”
Phác Hiếu Ninh nhẹ nhàng gật đầu, ý niệm nơi đáy mắt kiên định hơn so với bất cứ lúc nào.
“Được, không thành vấn đề, ta sẽ đi thương lượng với Thừa Hương, tin là rất nhanh có thể nghĩ ra biện pháp.” Cụ đại nhân vô cùng hào sảng cam kết giúp một tay.
“Tạ ơn sư phụ.”
“Không khách khí, chỉ là...” Cụ đại nhân chần chờ. “Chuyện của Diên Cơ con đã từng cân nhắc chưa?”
Phác Hiếu Ninh chau mày. “Sư phụ, con cho là ngay từ lúc đầu sư phụ nói với con chuyện này thì con đã trả lời vô cùng rõ ràng rồi.”
“Đúng là như vậy, nhưng mà...” Cụ đại nhân nhẹ nhàng thở dài. “Mặc dù thời gian ta dạy nàng võ công chỉ có mười năm, mức độ yêu thích của nàng cũng không có sâu như yêu thích con, nhưng quả thật nàng cũng là một cô gái tốt, hơn nữa trong mười năm ở đây, ít nhất có một nửa thời gian là con ở đây thay ta dạy nàng, chẳng lẽ con thật sự không có một chút tình cảm gì với nàng hay sao?”
“Không có.” Phác Hiếu Ninh không chút nghĩ ngợi quả quyết phủ nhận.
Trả lời cũng quá nhanh đi!
“Chuyện này...” Cụ đại nhân nghẹn một chút.”Ngay cả tình cảm huynh muội cũng không có?”
“Không có.”
Cái này kỳ quái rồi. “Tại sao?”
“Việc này...” Phác Hiếu Ninh suy tư chốc lát. “Con cũng không rõ lắm, có lẽ bởi vì nàng không giống như muội muội một cần người thương yêu!”
“Vậy cũng đúng, nàng mới mười tám tuổi, nhưng rất thông minh, rất dũng cảm -- như nam nhân cường hãn khôn khéo, cũng rất dịu dàng, rất săn sóc -- như nữ nhân thành thục hiền lành, chỉ là không giống với một tiểu muội muội cần người thương yêu, đây có lẽ là hoàn cảnh tạo thành. Chỉ là...” Cụ đại nhân cẩn thận nói. “Không thể phủ nhận, đây cũng coi như là một nữ nhân tốt.”
Phác Hiếu Ninh lắc đầu. “Con không muốn một nữ nhân tốt, chỉ muốn một nữ nhân đặc biệt.”
“Đặc biệt giống như cái vị thế thân kia?”
Phác Hiếu Ninh lại nghĩ một chút, đột nhiên cười thành tiếng .
“Thật sự nàng là một nữ nhân đặc biệt rất thú vị.”
Mắt thấy y lại lộ ra nụ cười mười năm không thấy, Cụ đại nhân không khỏi kinh ngạc liên tục chớp mắt mấy cái.
“Có thể làm cho con bật cười một lần nữa, ta có thể xác định nàng thật sự rất đặc biệt.”
Híp mắt, Phác Hiếu Ninh giống như đang hồi tưởng lại kí ức có chút tốt đẹp.
“Con thưởng thức nhất là tính cách thành thật của nàng, lúc vui mừng có thể cười còn lớn tiếng hơn cả nam nhân, khi tức giận lại nổi trận lôi đình giống như con chó nhỏ bị cướp mất khúc xương; là một nữ nhân vô cùng thông minh, rồi lại thường thường làm ra chút chuyện ngu ngốc; lúc chuyên tâm thì dù trời có sập xuống cũng không quản, khi không tập trung thì lại giống như một đống bùn nhão...”
Y cười cười lắc đầu, có chút bất đắc dĩ.
“Ngồi không có tư thế ngồi, đứng không có thế đứng, nằm không có tư thế nằm, nói chuyện lại quang quác quang quác kêu, thật sự không giống nữ nhân, rồi lại có vị nữ nhân hơn bất kỳ nữ nhân nào; suy nghĩ của nàng càng đặc biệt, con có thể cùng nàng thảo luận bất kỳ đề tài nào, dù là chuyện người bình thường không thể nào tiếp thu được thì nàng cũng có thể hiểu...”
Nói tới đây, sắc mặt của y đột nhiên trở nên nghiêm trang, giống như đang tuyên bố di chúc, nghiêm cẩn lại nghiêm túc.
“Chỉ cần có thể lấy được nàng, con nguyện ý buông bỏ tất cả, danh tiếng, địa vị, tài sản, tùy người mở miệng, con đều có thể bỏ qua, hơn nữa không chút do dự; ngược lại, nếu như không chiếm được nàng, con sẽ khổ sở không dứt đến chết mới thôi, cả đời mang theo sự tiếc nuối này, cuối cùng không thể cười nổi nữa.”
Ánh mắt ngạc nhiên của Cụ đại nhân dừng lại trên mặt Phác Hiếu Ninh, hình như có thể xuyên qua vẻ mặt nghiêm túc kia nhìn thấy tình cảm mãnh liệt ẩn giấu trong đó.
“Xem ra nàng thật sự là một nữ nhân vô cùng đặc biệt.”
“Nàng thật sự là một người như vậy”
“Đã là như vậy...” Cụ đại nhân thu hồi ánh mắt, chuyển sang ngắm ánh nến. “Hừm, thành thật mà nói, dưới tình huống này, ta thật sự không nên tiếp tục gây khó khăn cho con, nhưng phụ thân của Diên Cơ cũng là bạn tốt của ta, ông ấy tự mình nói chuyện này với ta, hy vọng có thể thuyết phục con lấy nữ nhi của ông ấy làm thiếp, ta cũng hứa hẹn cố gắng hết sức giúp một tay, cho nên...”
“Người đã tận lực, sư phụ.”Phác Hiếu Ninh nửa đường chặn ngang, không phải là không kiên nhẫn, mà là có nghe nữa thì cũng chỉ là lãng phí thời gian. “Nhưng câu trả lời của con vẫn là: không, hơn nữa con cũng đã tìm được nữ nhân mình thích. Cứ trả lời ông ấy như vậy đi! Sư phụ.”
Cụ đại nhân gật đầu một cái. “Cũng chỉ có thể làm như vậy, chỉ là con phải chuẩn bị tâm lý, nữ nhân không yêu thì thôi, một khi đã yêu thì trở nên vô cùng cố chấp, đặc biệt là kiểu nữ nhân giống như Thôi Diên Cơ, ngoại trừ kiên cường dũng cảm, nghị lực cũng rất đủ, nàng tuyệt đối sẽ không nhẹ nhàng mà buông tha.”
Đôi lông mày đen nhánh của Phác Hiếu Ninh lại nhíu lại. “Hiên tại nàng ta ở đâu?”
“Theo phụ thân nàng mang hàng đến Đại Minh triều.”
“Lần này đi mất bao lâu?”
“Không rõ lắm, chỉ là nghe nói bọn họ muốn tới Giang Nam của Đại Minh triều, cho nên có thể sẽ lâu một chút.”
“Vậy thì rất tốt, chờ khi nàng trở lại thì Thiên Thảo đã là thiếp của con rồi, như vậy nàng cũng nên hiểu rõ chứ?”
Yên lặng một chút.
“Con thật sự cho rằng nữ nhân đơn giản như vậy sao?”
“Con cũng không cho là nữ nhân đơn giản.”
“Như vậy thì con nên biết, cho dù nàng có hiểu thì cũng sẽ không dễ dàng buông tha.”
“Đó là việc của nàng.”
Nghe lời nói hời hợt của Phác Hiếu Ninh, giống như Thôi Diên Cơ và y không hề có một chút quan hệ, Cụ đại nhân bất giác dùng ánh mắt quái dị chăm chú nhìn y một lúc lâu.
“Đàng hoàng nói cho ta biết, đối với con mà nói, rốt cuộc Diên Cơ là gì?”
“Một đệ tử khác của sư phụ.”
“Thì ra là như vậy, khó trách nàng một chút cơ hội cũng không có, trong mắt con, nàng ngay cả nữ nhân cũng không phải.”
“Nàng cũng không phải là nam nhân.”
“Hả?”
“Nàng chỉ là một người đệ tử khác của sư phụ.”
“...”
Cuối cùng thì giai đoạn đầu thời kì mang thai ghê tởm muốn nôn cũng kết thúc, đồng thời, Hàn Thiên Thảo cũng ra quyết định, không phải nàng cảm thấy bây giờ là thời điểm mình nên nhẫn nhịn, mà là nhớ y nhớ đến không chịu nổi, không thể làm gì khác hơn là nhường một bước.
Vậy thì tin tưởng y đi!
Sau khi đưa ra quyết định này, nàng không khỏi lại tự hỏi: cho nên cha mẹ không cách nào nhịn được nữa, là bởi vì tình yêu sớm đã bắt đầu phai màu rồi sao?
Tất nhiên, đáp án của câu hỏi này không thể lấy được câu trả lời từ người trong cuộc, chỉ là vừa đưa ra quyết định này, rất kỳ quái, thói quen hiếu động của nàng lại nổi lên ngay lập tức, chạy khắp thôn Nữ Nương vẫn thấy chưa đủ, lại còn chạy đến thôn trang bên cạnh tham gia náo nhiệt.
Thôn trang bên cạnh là một thôn trang làm nông điển hình, bởi vì là thời gian chuẩn bị trước tết, tất cả mọi người vô cùng bận rộn, trừ những thằng quỷ nhỏ không biết làm việc chỉ biết gây sự, vì vậy Hàn Thiên Thảo liền tự nhận là tướng quân của tiểu nhân quốc, thống lĩnh mấy tên tiểu quỷ kia cùng nhau ném tuyết, đánh mộc cầu, chơi kéo co, đá cầu, đổ xúc sắc, nhảy sạp, chỉ thấy từ nữ bên cạnh hoảng hốt kêu to, bởi vì bụng nàng đã hơi lồi ra rồi.
“Tiểu thư à, đừng quên người đang mang thai đấy! Người nhảy như vậy, xảy ra chuyện gì thì sao đây?”
“Thân thể của ta không yếu ớt như vậy đâu!”
“Nhưng mà tiểu thư...”
“Được được được, không nhảy, không nhảy!”
Chính vì như vậy nàng mới không muốn cho tỳ nữ đi theo, nhưng mà Doãn phu nhân kiên trì không để cho nàng “làm loạn”.
“Bây giờ người đang mang đứa bé của Phác đại nhân, ta muốn chịu trách nhiệm!”
“Nói không chừng là một nữ nhi.”
“Phác đại nhân từng nói, là nam hay nữ y đều không để ý, quan trọng là thân thể người không xảy ra vấn đề gì.”
Lời này nghe vô cùng lọt tai, Hàn Thiên Thảo bất giác cười ngọt như mật.
Năm sau, Hàn Thiên Thảo bắt đầu suy tính có nên vào trong núi đi tìm thử xem có đom đóm mùa đông hay không, hay là tiếp tục đến thôn bên cạnh đảm nhiệm chức Tướng quân của tiểu nhân quốc, đang lúc do dự, Doãn phu nhân đột nhiên tới gặp nàng.
“Phác đại nhân sai người đến báo, hiện tại, rốt cuộc ngươi đã đưa quyết định chưa?”
“Quyết định, ta có thể làm tiểu thiếp của y, nhưng mà ta có điều kiện.”
Doãn phu nhân gật đầu một cái. “Loại chuyện này ngươi nên tự mình nói với y. Tốt lắm, ngươi chuẩn bị một chút, ngày mai sẽ có người tới đón ngươi.”
Hôm sau, Hàn Thiên Thảo ngồi kiệu bị đưa đến một chỗ ngoài thành Hán Dương, nhưng mà Phác Hiếu Ninh cũng không ở đó đợi nàng, đợi nàng là vài tỳ nữ trung niên cùng tôi tớ, hơn nữa đối với nàng vô cùng cung kính, Hàn Thiên Thảo phỏng đoán, những nô bộc này chắc là người Phác Hiếu Ninh tín nhiệm nhất.
Nhưng mà, mặc dù bọn họ phục vụ chu đáo đi nữa, quan tâm lại tỉ mỉ đi nữa, bọn họ vẫn không cách nào thỏa mãn khát vọng chân chính của nàng.
Rốt cuộc thì khi nào y mới xuất hiện đây?
Hai cánh tay vòng ra sau gáy, Phác Hiếu Ninh mở hai mắt, làm như không thấy lại nhìn trần nhà.
“Đại nhân?” Ngoài cửa, đột nhiên truyền đến một tiếng gọi khẽ, là Hà Vĩnh Kính. “Ngài đã ngủ chưa?” Mặc dù đêm đã rất khuya rồi, nhưng y biết kể từ sau khi trở lại Phác phủ, chủ tử vẫn luôn ngủ không yên ổn, một đêm không ngủ chờ trời sáng là chuyện bình thường.
“Chuyện gì?”
“Thật xin lỗi, mặc dù Vĩnh Kính biết đã rất muộn rồi, nhưng suy nghĩ một chút vẫn nên tới nói cho đại nhân một tiếng trước thì tốt hơn.” Mau sớm để chủ tử biết chuyện này, nhất định tối nay chủ tử có thể yên ổn ngủ một giấc thật ngon rồi.
“Rốt cuộc là chuyện gì?”
“Hàn tiểu thư đến.”
Yên lặng một lát, Phác Hiếu Ninh mới đột nhiên nhảy dựng lên.
“Ngươi nói cái gì?”
“Hàn tiểu thư đến.”
Hà Vĩnh Kính trả lời lại lần nữa, ngay sau đó thì nghe thấy bên trong phòng truyền ra từng trận tiếng vang ầm ĩ, giống như có mấy chục người chạy bộ trong phòng, hắn đang cảm thấy kỳ quái thì đột nhiên cửa mở ra, còn chưa kịp hoảng sợ thì đã có một bóng dáng bay đi như chim đại bàng.
Hà Vĩnh Kính không thể tin nhìn phương hướng bóng đen kia vừa biến mất.
Có lầm không vậy, bây giờ là đêm hôm khuya khoắc đấy!
Hàn Thiên Thảo luôn là người ngủ sâu, không phải ầm ĩ cũng không tỉnh mà là không dễ bị gọi dậy.
Nhưng đêm nay, chẳng biết tại sao mà đột nhiên nàng giật mình tỉnh lại, cũng không phải có người gọi nàng, mà là một loại phản ứng tự nhiên, lúc mới vừa mở mắt nàng chỉ cảm thấy khó hiểu, nhưng sau khi khôi phục thần trí thì nàng đã lập tức hiểu tại sao lại thế.
Có người muốn trộm dưa hấu… Không phải, là đang vuốt ve cái bụng to của nàng.
Nàng hít thật sau, suýt chút nữa thì đã thét chói tai, nhưng ngay lúc ấy, trong bóng tối truyền đến một giọng nói êm ái.
“Đứa bé đã lớn rồi.”
“Quân Chi?” Tiếng thét chói tai chuẩn bị phát ra đã được thay ngay bằng giọng nói vui mừng, đồng thời đột nhiên bật dậy.
Trong bóng tối lại vang lên giọng nói lúc nãy một lần nữa, thật ân cần. “Cẩn thận một chút, động tác đừng thô lỗ như thế chứ!” Sau đó, một đôi tay quen thuộc nhét nàng vào lồng ngực rắn chắc. “Nhớ tới ta sao?”
Hàn Thiên Thảo không trả lời, chỉ quấn hai cánh tay lên gáy người trong bóng tối, ôm thật chặc.
“E hèm, xem ra nàng cực kỳ nhớ ta.” Người nọ cười khẽ. “Ta sắp bị nàng siết chết rồi!”
Hàn Thiên Thảo có chút không cam tâm mà hừ hừ, nhưng cánh tay vẫn không chịu nới lỏng. Trong bóng tối, người kia khẽ thở dài, rất cẩn thận kéo tay nàng xuống, lại nằm xuống cùng với nàng, để nàng gối đầu làm tổ lên vai y, tiếp tục vuốt ve bụng nàng.
“Quyết định chưa?”
“Ta có điều kiện.”
“Ta đoán chắc sẽ như thế. Nói đi! Điều kiện gì?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.