Editor : Bồ CôngAnh
“Nói chung là… Tóm lại, đó là sở thích của ta!” Dứt lời, nàng lại trùm chăn bông lên đầu, sợ hắn lại hỏi nữa. Nhưng mà hắn lại kiên quyết kéo chăn xuống, vì vậy nàng hỏi trước một bước: “Ngươi bao nhiêu tuổi rồi hả?”
“Cái gì?”
“Ngươi bao nhiêu tuổi rồi hả ?” Nàng lặp lại một lần nữa.”Ta vẫn cho là ngươi hẳn đã 30, 40 rồi, nhưng nghe giọng nói lại hình như khống phải.”
“… 26.”
“26?” Hàn Thiên Thảo kêu lên. “Nhưng không phải ngươi đã kết hôn mười năm rồi sao?”
“Đúng.”
“Vậy không phải là... Trời ạ, mười sáu tuổi thì kết hôn, thật là lợi hại!” Nàng nhỏ giọng than thở. “Vậy tại sao ngươi...”
“Đủ rồi!” Hắn thấp giọng quát. “Ngươi hỏi nhiều quá!”
Mới hai câu mà cũng là quá nhiều?
“Không muốn người ta hỏi ngươi thì cũng đừng đi hỏi người ta!” Nàng hừ hừ. “Nam nhân chính là như vậy, luôn nghĩ bản thân mình giỏi lắm, có thể xem thường nữ nhân, đè nữ nhân ở trên mặt đất mà giẫm đạp, cũng không thèm nghĩ, không có nữ nhân, trên đời này còn tồn tại loài người sao?”
“Ngươi muốn giống nam nhân?” Giọng điệu của hắn có chút âm trầm.
“Làm sao có thể? Về cơ bản, quả thật nam nhân và nữ nhân không giống nhau!” Lấy quan điểm Sinh Vật Học mà nói. “Nam nhân có bộ xương lớn, nữ nhân có bộ xương nhỏ; sức mạnh của nam nhân lớn hơn, sức mạnh của nữ nhân nhỏ hơn, cho dù nữ nhân siêng năng luyện tập, người mạnh hơn vẫn là nam nhân, đây là chuyện làm thế nào cũng không thay đổi được.”
Hàn Thiên Thảo bất đắc dĩ lại thở dài.
“Nhưng! Nam nhân phải hiểu, trời sinh nam nhân và nữ nhân không giống nhau, cũng không phải là để cho nam nhân xem thường nữ nhân, mà là muốn cho nam nhân và nữ nhân phối hợp với nhau. Nữ nhân không làm được, giao cho nam nhân, nam nhân không có cách, thì để cho nữ nhân, nếu như nam nhân cho là bản thân mạnh mẽ hơn so với nữ nhân mà có thể đè ở trên đầu nữ nhân mà nói, đây thật sự vô cùng không công bằng: hoặc giả hai bên không ai nhường ai, cả hai đều muốn đè ép ở trên đầu đối phương, điều này nhất định cũng sẽ làm thiên hạ đại loạn...”
Cha mẹ nàng chính là không hiểu điểm này, nên mới ầm ĩ với nhau từ sáng sớm đến tối muộn.
“Tóm lại, nam nhân và nữ nhân cần phải được đặt ngang hàng, hai bên cùng tôn trọng đối phương, phối hợp với nhau có lúc ngươi nhường một bước, có lúc ta nhẫn nhịn một bước, như vậy tình yêu giữa hai người mới có thể duy trì lâu dài một chút. Sợ nhất là khi làm chuyện gì đó, một người khác cũng không cam tâm nói hắn cũng muốn làm như vậy, là công việc thì còn may, nếu như là...”
Nói tới chỗ này, nàng khinh thường hừ hừ.
“Nếu như là nữ nhân liếc mắt nhìn nam nhân nhiều hơn một cái, nam nhân cũng muốn nhìn nữ nhân lâu một cái, sau đó nam nhân ở bên ngoài tìm đến tình một đêm gì đó, nữ nhân cũng không phải không thể tìm một nam nhân ngủ một đêm, làm ơn, bọn họ cho rằng đang thi đấu sao?”
Chuyện như vậy chính là chuyện tốt mà cha mẹ nàng làm.
“Nam nhân vốn không nên ở bên ngoài, nữ nhân cũng không thể coi thường bản thân mà nơi nơi tìm nam nhân ngủ, bọn họ vì sao không nghĩ tới phải trung thành với người yêu của mình? Bất kể là tìm được cái cớ đúng tình hợp lý nào, bất trung chính là bất trung, mặc kệ là nam nhân hay nữ nhân đều không thể nào chấp nhận được, bọn họ vì sao không thể hiểu được điểm này chứ?”
Nàng đang hỏi mình, cũng là đang hỏi cha mẹ nàng, tất nhiên, cha mẹ nàng không ở nơi này, cho nên không có cách nào trả lời nàng, hưởng ứng nàng là nam nhân bên cạnh.
“Ngươi đang nói ta sao?”
Ai đang nói hắn chứ?
Chỉ là...
“Ngươi không nên cưới vợ nhỏ... À, tiểu thiếp.”
“... Đó là tiên phụ an bài cho ta.”
Hả? Quái lạ, trước đó còn cấm nàng hỏi nhiều, bây giờ lại ôn hòa nhã nhặn trả lời câu hỏi của nàng, hắn nghĩ không thoáng chỗ nào rồi hả ?
Hay là bởi vì bị ảnh hưởng bởi lời nói vừa rồi của nàng?
Nếu thật sự là như vậy, nam nhân này vẫn còn có thể khai thông được! Nàng còn tưởng rằng nam nhân Hàn Quốc đều là heo đất đạt chuẩn, cùng một dạng với cha nàng, hơn nữa càng cổ đại càng heo đất, xem ra cách nói này cũng không thể vơ đũa cả nắm, một ổ trứng thối dù sao cũng vẫn còn một vài quả trứng tốt.
Nhưng mà câu trả lời này của hắn vẫn rất...
Nàng thở dài một cái vô cùng khoa trương. “Cho nên ta vừa mới nói, bất kể lấy cái cớ đúng tình hợp lý như thế nào, bất trung chính là bất trung, ngươi...”
“Ta cũng không yêu nàng ta.”
“Hả?”
“Thê tử của ta, cũng là do tiên phụ an bài cho ta, căn bản ta không hề có chút tình cảm với nàng ấy.”
“Mặc kệ như thế nào, ngươi đã cưới nàng, thì phải phụ trách với nàng,” Nàng phản bác. “Bằng không ngay từ đầu ngươi không nên cưới nàng thì tốt hơn!”
“Ta không thể làm trái với sự an bài của tiên phụ.”
“Nhưng không phải ngươi...”
Lời phản bác đã hiện lên trong đầu, Hàn Thiên Thảo mới nhớ tới bối cảnh thời đại bây giờ cũng không phải là lúc có thể hát vang khẩu hiệu nam nữ bình đẳng, vừa rồi nói nhiều như vậy, thật ra thì đều là lời quở trách oán hận với cha mẹ nàng, vốn dĩ không phù hợp với “Trào lưu” của thời đại này.
Hóa ra nàng cũng không phải thật sự không để ý đến chuyện cha mẹ mình ly hôn, chỉ là không biết phải đối mặt với vấn đề này như thế nào nên dứt khoát chạy đến sở nghiên cứu.
Cũng giống như nàng không phải thật sự thiếu hụt lòng hiếu kỳ với những chuyện khác, mà là từ nhỏ nuôi một con tằm cưng, mặc dù yêu quý vô cùng, còn nghĩ lớn lên sẽ gả cho nó làm vợ, kết quả sau khi nó mọc cánh liền thay đổi bay đi tìm con tằm cái khác bắt đầu “này nọ í é í é”, nghiên cứu sinh vật chính là hứng thú lớn nhất đời nàng, phàm là sự việc có liên quan đếnn phương diện này, nàng đều không tự chủ được mà trầm mê ở trong đó.
Ví dụ như hạng mục nghiên cứu trong sở nghiên cứu: Du hành thời gian có thể tạo thành bất kỳ ảnh hướng xấu nào đến thân thể con người hay không? Ở trong một không gian khác, thân thể người thay thế có hoạt động bình thường như cũ hay không? Trong quá trình du hành thời gian, vật thể có sinh ra bất kì biến hóa nào hay không?
Loại vấn đề tương tự này chẳng những đặc biệt có tính khiêu chiến, hơn nữa còn là nghiên cứu vô cùng quan trọng, không có một kết quả chắc chắn, ai dám giơ tay tự nguyện làm con chuột bạch thí nghiệm?
Hoặc là nghiên cứu có sự sai lệch, hậu quả ai có thể gánh vác nổi?
Ví dụ như đưa đi một thiếu nữ xinh đẹp trắng mềm, kết quả lại chạy về một con vượn người Bắc Kinh, hoặc là đổi lấy một vị Obasan (cô, bác) khoảng chừng trăm tuổi, thậm chí biến thành một đấng mày râu hùng tráng uy vũ, loại chuyện đó ai dám phụ trách?
Cho nên nàng cũng không thể không đem toàn bộ lực chú ý tập trung hết lên những nghiên cứu kia.
Chỉ là, bây giờ không có cái loại nghiên cứu cao thâm phức tạp đó để cho nàng phát huy đầy đủ tế bào não của thiên tài, trí tưởng tượng và lòng hiếu kỳ, nàng đành phải vận dụng ba loại phẩm chất đặc biệt này vào việc khác, nếu không nhất định nàng sẽ nhàm chán đến chết!
Nhìn đi, bây giờ không phải nàng phát huy đầy đủ lòng hiếu kì hết mức có thể hay sao?
“Chậc, vậy... Cũng đúng! Chỉ là chuyện an bài thê tử cho ngươi, ngươi có thể cự tuyệt mà! Trừ phi là ngươi thấy vui vẻ khi việc đã thành, vậy...”
“Ta cự tuyệt.”
“Hả?” Hàn Thiên Thảo ngẩn ngơ. “Ngươi cự tuyệt? Vậy thì sao...”
“Nhưng nàng là người đằng ngoại nhà Doãn thị, một khi nàng mang nhạc phụ ra áp chế ta, để tránh đắc tội với phụ thân nàng mà mang họa cho gia tộc, ta không thể không khuất phục.” Trong giọng nói của hắn lộ ra sự tức giận không đè nén được. “Mười năm trước là tiên phụ thay ta quyết định người được chọn làm thê tử, năm năm sau, bởi vì nàng dâu cưới đã lâu mà chưa sinh con, tiên phụ lại thay ta an bài tiểu thiếp, chưa tới năm năm, tiên phụ đã qua đời, lại đổi thành thê tử bức ta cùng một nữ nhân xa lạ khác sinh con, đổi lại là ngươi, ngươi tự nguyện cứ để mặc cho người khác định đoạt như vậy sao?”
Nói nhảm, dĩ nhiên là không muốn!
Hả? Khoan đã, nói như vậy, tất cả đều không phải là lỗi của hắn đúng không?
“Cho nên buổi tối hôm đó ngươi mới trút hết tức giận lên ngươi ta?” Bởi vì hắn thật sự vô cùng không vui?
“Thật xin lỗi.”
Nói như vậy, quả thật không thể trách hắn, dù có trách thì cũng chỉ có thể trách hắn bất hạnh sinh ra trong thời đại này.
“Thôi, chỉ là...” Nàng ngửa mặt lên cố gắng muốn nhìn rõ hắn, nhưng trong bóng tối cũng chỉ có thể loáng thoáng thấy được hình dáng khuôn mặt hắn. “Nếu như không có người ép buộc ngươi, ngươi sẽ trung thành với thê tử của ngươi sao? Bản thân ngươi thật sự cũng không muốn lấy tiểu thiếp sao, cho dù nàng không thể sinh con cho ngươi?”
Đối với hắn mà nói, cái vấn đề này có chút khó khăn, cũng có thể là hắn chưa bao giờ suy xét đến tình huống này, cho nên sau khi yên lặng được một lúc, hắn mới mở miệng.
“Nếu đối tượng kết hôn với ta là nữ nhân mà ta yêu sâu đậm, ta nghĩ ta sẽ trung thành với nàng. Nhưng điều này dù sao cũng không dễ dàng, bởi vì hôn sự đều phải qua sự an bài của phụ mẫu, bình thường đối tượng cũng là người không quen biết, thậm chí có thể là người mình không thích, cho nên phần lớn nam nhân đều cưới thêm tiểu thiếp, mà nhiều nữ nhân cũng...” Hắn dừng một chút. “Sẽ có một, hai người tình.”
Hàn Thiên Thảo ngẩn ra. “Ngươi... Ý của ngươi không phải là nói thê tử ngươi chứ, nàng cũng... cũng...”
“Nàng cũng có vài người tình.” Hắn lạnh lùng nói. “Khi nàng gả cho ta thì đã không còn là trinh nữ, sở dĩ không mang thai, cũng là di chứng của việc phá thai trước khi thành thân gây ra, vì vậy phụ thân nàng mới vội vã gả nàng ra ngoài, để tránh sự việc lộ ra không ai muốn cưới nàng, mà tiên phụ vì để cho ta thuận lợi thăng quan tiến chức, mặc dù biết rõ có vấn đề, vẫn đồng ý hôn sự này, cho dù ta dùng mọi cách phản đối.”
“Trời ạ!” Nàng sợ hãi than. “Nhưng ngươi mười sáu tuổi thì kết hôn, nàng ấy...” Nữ nhân thời đại này cũng open (cởi mở) như vậy sao?
“Nàng lớn hơn ta hai tuổi.”
“Thì ra là như vậy.” Nàng nhỏ giọng, ngay sau đó lại nghi ngờ hỏi: “Đừng nói ngươi mười sáu tuổi đã làm quan nha?”
“Dĩ nhiên là không, nhưng tiên phụ là quan tam phẩm, theo quy định, trưởng tử không cần qua khoa cử cũng có thể làm quan Cửu Phẩm. Chỉ là tiên phụ hiểu ta vẫn luôn không có dã tâm, một chút mưu tính làm quan cũng không có, chứ đừng nói là muốn bò lên trên, không thể làm gì khác hơn là trước đó đã an bài xong xuôi cho ta.”
Aizzz! Thật đáng thương, sợ nhất là loại cha mẹ áp đặt dã tâm lên người con cái này.
Cha mẹ nàng sẽ không, bọn họ chỉ vội vàng phát động chiến tranh Trung Hàn nghiêng trời lỡ đất, làm gì có thời gian để ý đến tương lai bọn nhỏ làm kẻ cưới hay là kẻ trộm đâu.
“Vậy tiểu thiếp của ngươi...”
“Nàng ấy chết rồi, bởi vì nàng rong huyết khi sinh non lần thứ tư mà qua đời.”
“Xin lỗi, ngươi nhất định rất đau lòng.” Hàn Thiên Thảo áy náy nói.
“Cũng không hẳn, nàng là một nữ nhân vô cùng thận trọng, mặc dù ta cũng từng muốn tìm hiểu nàng ta một chút, nhưng chẳng biết tại sao, luôn chưa nói được hai câu thì đã không còn gì để nói. Cho nên nàng qua đời thì ta cũng có chút khó chịu, nhưng không đến mức đau lòng, bởi vì căn bản ta cũng không thật sự biết nàng ấy. Vấn đề là...”
Hắn thở dài.
“Bởi vì ta là con trai trưởng duy nhất trong tộc, vì vậy sau khi nàng qua đời, trưởng bối trong tộc liền bắt đầu thúc giục ta lại cưới lương thiếp sinh con, mặc dù ta còn có hai đệ đệ, nhưng bọn hắn đều là thứ tử của tiện thiếp, trưởng lão cho rằng để bọn họ tới thừa kế gia tộc không tốt lắm, cho nên thê tử của ta mới có thể an bài chuyện này...”
“Ta biết, nếu như ngươi treo biển ngừng kinh doanh trước một bước, bất kể người nào thừa kế gia tộc, tình cảnh của nàng cũng sẽ không tốt hơn chỗ nào, cho nên mới vội vã muốn củng cố địa vị của mình.” Hàn Thiên Thảo lẩm bẩm nói. “Nhưng mà lương thiếp là gì? Còn tiện thiếp là gì?”
“... Ngươi không biết?”
Nói nhảm, dĩ nhiên không biết, nàng là nhà sinh vật học, cũng không phải là nhà sử học, cái loại chi tiết không quan trọng này... Từ từ đã!
Không đúng, không đúng, nàng không phải là nhà sử học cũng không phải là nhà sinh vật học, ở trong nhận thức của hắn, nàng chỉ là một thế thân, một nữ nhân sinh ra và lớn lên trong thôn thừa kế thế thân, coi như nàng không hỏi, cũng sẽ có người chủ động nói cho nàng biết, nàng sao lại có thể không biết?
Shit! Nàng không thể lại thiếu thận trọng như vậy nữa, nhiều hơn vài lần nữa sẽ rò ra một đống dấu vết lớn !
“Chuyện này... Chuyện này... Loại chuyện nhỏ này từ trước đến giờ ta đều không chú ý, ngươi biết đấy, ở trong thôn chúng ta, không phải tất cả mọi người đều giống nhau sao!” Loại lý do tạm thời nghĩ ra này, tốt nhất là hắn tin tưởng, nếu không... Nếu không... Nàng cũng không còn cách nào.
“... Lương thiếp là tiểu thư con nhà lành, tiện thiếp là nữ nhân xuất thân nô tỳ.”
Hắn không tin!
Hơn nữa ít nhất có 99% không tin, nói không chừng đang suy nghĩ biện pháp dò hỏi nàng, như vậy sao được, nếu như hắn thật sự dò hỏi nàng, tốt nhất nàng nên ngăn cản hắn trước khi hắn mở miệng nói chuyện.
Nhưng mà, ngăn cản kiểu gì đây?
“Vậy... Vậy...” Bộ não thiên tài của nàng đâu? Nhanh phát huy tác dụng đi, đừng ngừng hoạt động những lúc cần chứ! “Ngươi có thể lại đến một lần nữa hay không?”
“...”
Bầu không khí yên lặng quỷ dị bắt đầu phủ xuống, lúc này Hàn Thiên Thảo mới giật mình nhận ra bản thân vừa nói cái gì.
Trời ạ! Nàng là háo sắc sao?
“Ta... Ý ta là, nếu như ngươi không mệt...” Đợi chút, nói như vậy... Hình như cũng không đúng, có phải là càng bôi càng đen rồi hay không? “Cái đó... Ta... Ta muốn nói... Nói...” Nói nàng thật ngu ngốc!
“Không mệt.”
“Cái gì?”
“Tuyệt đối không mệt mỏi, ta còn có thể tới mấy lần nữa, vấn đề là ngươi...” Thân thể cao to rắn chắc từ từ bao trùm lên nàng, hắn khàn khàn lẩm bẩm, cánh môi ấm áp đã bắt đầu chạm nhẹ lên ngực nàng tỉ mỉ hôn. “Còn có thể chịu được mấy lần nữa?”
Mấy lần?
Tha nàng đi! Nàng cũng không phải là kỹ nữ chuyên nghiệp, sao có thể chịu được hắn hàng đêm
[email protected]#$%$ như vậy, vừa rồi đã đến vài hồi, hiện tại đừng nói mấy lần, nửa lần cũng không chịu đựng được nữa!
Nhưng mà nụ hôn nóng bỏng như đang âu yếm, mỗi một tấc da thịt bị đụng chạm giống như dòng điện cao thế dễ dàng nhiễu loạn dây thần kinh của nàng, khơi lên làn sóng rung động khó nhịn, từ từ đốt lên dục vọng, rõ ràng đã rất mệt mỏi, nhưng vẫn không tự chủ được mà trở nên hưng phấn.
Nuốt nước miếng, “Một... Một lần?” Nàng kinh hồn bạt vía ngập ngừng nói.
“Một lần? Không, nếu ngươi đã mở miệng trước ...” Nhẹ nhàng, hắn trượt vào trong cơ thể nàng. “Tối nay ngươi cũng không được ngủ!”
“Cũng?”
Vì vậy, nhiệt tình tiếp tục thiêu đốt đến bình minh, bởi vì một câu nói sai, người nào đó dầu hết đèn tắt, bị ép khô rồi !
Hết