Đêm đã khuya, Lưu Dục hầu hạ Liễu Vận Ngưng đi ngủ xong thì về phòng mình, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm u tối, đó làmột màu đen khiến người ta cảm thấy áp lực.
Nàng không biết rằng sau khi nàng đóng cửa lại, người đáng lẽ đã phải chìm trong giấc ngủ rồi lại mở mắt.
Đôi mắt sáng như sao trời nhìn lên đầu giường, ánh sáng trong mắt dần trở nên ảm đạm.
"Ta đi dò la tin tức đó, hế hế! Hôm nay ta vui lắm nha!" Y tự nói cho mìnhnghe: "Chính chủ đã về rồi, không phải ta có thể đưa nàng đi được rồisao?"
'Choang', Liễu Vận Ngưng đánh rơi cái bình sứ xuống đất.
—- Cuối cùng cũng đã về rồi sao?
Khuôn mặt trắng bệch của nàng càng nổi bật, im lặng, nàng nở một nụ cườinhạt, từ môi chuyển lên mắt cho đến khi ý cười nhạt đến nỗi không thểnhận ra.
—- Cũng đã đến lúc nên kết thúc tất cả rồi nhỉ?
Nỗi mệt mỏi từ tận đáy lòng dâng lên đến đỉnh điểm, 'Mộng Thệ' lại một lầnnữa phát tác, cơn đau thấu xương ùa về, nàng đau đến nỗi phải oằn mình,mồ hôi chảy xuống hai bên trán rồi nhỏ xuống giường, ý thức dần lơilỏng, bóng tối vô biên nuốt chửng nàng, nàng rơi vào bóng đêm vô tận.
Trong cơn u mê, đôi mắt nhắm nghiền như có nước đọng, nhưng rất nhanh nó liền biến mất, trôi vào bóng đêm.
—- Thật khó chịu, thật khó chịu.
"Bệ hạ, đêm đã khuya, người còn chưa chuẩn bị đi nghỉ ạ?" Lai Phúc nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, quan tâm hỏi.
Hiên Viên Kỳ không ngẩng đầu: "Ngươi mệt thì đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-than-2/549061/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.