Lúc Lai Phúc thấy bệ hạ bế Liễu phi về lại Liễu uyển, cuối cùng hắn cũng hiểu ánh mắt của bệ hạ ngày ấy là gì.
Đó là nỗi xót thương ẩn dưới sự lạnh lùng.
Còn vị tiểu thái giám đáng thương là hắn lại bị dọa đứng ngây ra.
Hắn theo bệ hạ nhiều năm vậy rồi, chưa từng thấy vẻ mặt nào khác ngoài sựlạnh lùng của người, tự dưng lại thấy được vẻ mặt đau lòng đó, hắn cảmthấy choáng, choáng vô cùng.
—- Ông trời ơi, không phải con bị hoa mắt chứ hả? Hay là người đang đùa giỡn con đây?
Bệ hạ lúc nào cũng lạnh lùng mà cũng có biểu cảm này sao?
Trong lúc hắn còn đang cố tiêu hóa sự kích thích lớn này, Hiên Viên Kỳ đã bếLiễu Vận Ngưng đi vào phòng trong, nhẹ nhàng đặt nàng xuống giường.
Ban nãy phải chứng kiến cảnh tượng máu me như vậy khiến Liễu Vận Ngưngkhông ngừng nôn khan, nôn đến khi không còn sức để chịu đựng được nữathì hôn mê bất tỉnh, Hiên Viên Kỳ không rõ cái cảm giác đó là gì, chỉbiết lúc ấy, tim của y như thắt lại.
Vén tóc mai của nàng ra sautai, y không biết, ánh mắt y dành cho dung nhan nhợt nhạt này lại đầythương tiếc và dịu dàng chưa từng có.
Y lẳng lặng nhìn thiếu nữ với dung nhan nhợt nhạt, tim thắt lại đau đớn.
Từ khi tiến cung đến giờ, sắc mặt nàng lúc nào cũng xanh xao như vậy, lúctrước y còn có thể giả vờ như không thấy, nhưng y phát hiện, bây giờ đãkhông như lúc trước nữa, mỗi lần nhìn thấy dung nhan nhợt nhạt này, timcủa y luôn bất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-than-2/549056/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.