Cửa của tẩm cung bị Lai Phúc đẩy vào, bông tuyết bị gió thổi bay vào trong, Liễu Vận Ngưng quỳ gối cách cửa không xa, cúi đầu trong im lặng: "Thần thiếp cung nghênh Thánh giá!"
Hiên Viên Kỳ không dừng bước, cứ thế mà đi ngang qua Liễu Vận Ngưng rồi ngồi xuống, cánh cửa chạm trở hoa văn tinh mỹ chậm rãi khép lại trước mắt Liễu Vận Ngưng, ngăn cản ánh mắt lo lắng của Lưu Dục.
"Bình thân!" Hiên Viên Kỳ lãnh đạm nói, nâng chén trà nóng để ở một bên, hớp một ngụm nhỏ.
"Tạ bệ hạ!"
Liếc nàng một cái với vẻ mặt không chút thay đổi, Hiên Viên Kỳ nói: "Lại đây!"
Chần chờ, Liễu Vận Ngưng ngẩng đầu, chậm rãi bước đến, cười mỉm chi: "Bệ hạ có gì dặn dò ạ?"
"Dặn dò thì không có, nhưng—-" Y chau mày, như đang lo không biết nên biểu đạt lời kế tiếp như thế nào, hồi lâu lại đứng dậy, ngoài dự kiến của Liễu Vận Ngưng chính là, y vén tóc nàng, chau mày nhìn chằm chằm trán nàng rất lâu.
Liễu Vận Ngưng không dám nhúc nhích, không biết hành động này của y đại biểu cái gì, chỉ có thể tùy ý y nhìn chằm chằm nàng.
Hồi lâu, y lại hỏi: "Vết sẹo kia, đã xóa bằng cách nào?"
Thanh âm của y không lớn, cũng không cao không thấp, bình thản như đang hỏi nàng đã dùng bữa chưa, nhưng lại khiến Liễu Vận Ngưng giật mình.
"Bệ hạ, người......"
Buông tay, y xoay người, thản nhiên nói: "Thật sự chuyện mười năm trước Trẫm đã quên, nếu không phải vô tình nhìn thấy viên trân châu kia, Trẫm sẽ không hề nhớ ra."
"......"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-than-2/548977/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.