"Lãnh Thái y, đa tạ ngài!" Lưu Dục tiễn Lãnh Hàn Vũ, tuyết đã rơi suốt bốn ngày, nền đất như được lót một thảm tuyết dày cộm, cả đất trời như bị bao trùm bởi tuyết.
"Không cần khách khí—-" Đôi mắt đầy tơ máu không thể giấu nổi được sự mỏi mệt, Lãnh Hàn Vũ xoay người nhìn vào trong phòng, lẳng lặng dấu kín sự lo lắng vào lòng, nói: "Hiện giờ, xem như đã vượt qua cơn nguy kịch, nhưng......"
"Nhưng sao?" Ngẩng đầu, mắt Lưu Dục cũng đầy tơ máu: "Chẳng lẽ còn gì không ổn ư?"
"Lần này xem như đã được cứu, nhưng thân thể Nương Nương vốn đã suy yếu, nay lại nhảy xuống hồ nước lạnh, chỉ e là sẽ để lại di chứng."
"Di chứng gì?" Nàng chau mày, hỏi.
"Bây giờ còn chưa rõ, nhưng tim của Nương Nương không được khỏe, đại khái là......" Y lắc đầu, không nói thêm gì nữa.
"Ưm, nô tỳ biết rồi." Nàng chau mày, gật gật đầu tiếp lời: "Nô tỳ phải vào chăm sóc Nương Nương, để nô tỳ tiễn Lãnh Thái y trước đã!"
"Ta......" Y muốn nói lại thôi, nhìn nhìn Lưu Dục, chậm rãi hỏi: "Nương Nương, thật là đã vô ý rơi xuống hồ sao?"
"Lãnh Thái y, tại sao lại hỏi như vậy? Chẳng lẽ ngài cho rằng nô tỳ đang gạt người sao?" Lưu Dục nhìn y một cách thẳng thắn, thanh âm bình tĩnh.
"......" Lắc đầu, y không trả lời, chỉ nói: "Trong quá trình cứu chữa, ta hoàn toàn không cảm nhận được ý chí muốn sống của Nương Nương......" Y thở dài: "Thôi, thôi, hiện giờ quan trọng nhất là cứu Nương Nương, còn lại, hẳn bàn sau!" Lấy lại y
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-than-2/548961/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.