"Sư huynh......" Thiên ngôn vạn ngữ, như nghẹn trong cổ họng, nàng chỉ biết ngây ra nhìn vị Thái y trẻ tuổi, vị Thái y trẻ tuổi cười cười, sự dịu dàng như nước giữa hai hàng chân mày lộ ra.
"Đã lâu không gặp, Ngưng Nhi!"
"Sư huynh......" Nhìn thấy sự dịu dàng của người thanh niên, như đứa trẻ lạc đường tìm thấy nhà, hai mắt nàng, trở nên mờ nhiềuạt: "Sư huynh, sư huynh—-" Nàng bật người ngồi dậy, ôm lấy người thanh niên dịu dàng: "Ta rất nhớ huynh, rất nhớ, nhớ lắm."
"Ừ, ta biết." Vị Thái y trẻ tuổi vỗ vỗ lưng nàng, trấn an trái tim bất an của nàng.
"Ô, ô......" Nàng khóc nức nở, ôm chặt lấy y, như chụp được cọng rơm cứu mạng cuối cùng, ôm chặt đến nỗi khiến y đau.
Người thanh niên khẽ chau mày, nhưng không đẩy nàng ra, khẽ giọng nói: "Lớn vậy rồi mà còn nhõng nhẽo."
"......" Nàng lắc đầu, vẫn không muốn buông ra.
"Nương Nương—-" Lý Nhĩ lắc đầu: "Người đừng ôm chặt như vậy, Lãnh Thiếu gia đau đến nỗi chau mày kìa."
Liễu Vận Ngưng giờ mới phát hiện trong phòng ngoài Lãnh Hàn Vũ ra còn có người khác nữa.
Nàng buông y ra, nhớ đến sự thất lễ của mình vừa rồi, mặt có hơi hơi đỏ: "Sư huynh, huynh, sao huynh lại ở đây? Còn......" Nàng nhìn bộ y phục Thái y của y.
Y không trả lời, chỉ mỉm cười nhìn nàng: "Ta chỉ hy vọng, muội được hạnh phúc."
Rất nhiều năm về sau, nàng mới hiểu ra, dưới ánh mắt dịu dàng của y, che dấu sự cay đắng không thể nói rõ.
"Sư huynh......"
"Đừng nói nữa, ta hiểu mà." Y
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-than-2/548953/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.