Chớp chớp mắt, sắc mặt của y không hề thay đổi nhìn nụ cười mỉm của nàng, bỗng vươn tay, khẽ vuốt má nàng, cười nhạt: "Khuôn mặt này của ngươi, đúng là giống nàng như đúc nhỉ!" 'Nàng' mà y nói, cả hai người đều rõ đó là ai. "......" Cụp mắt xuống, nàng không nói gì để phản bác lại. —- Khuôn mặt này ta tình nguyện không cần nó. Y đột nhiên buông tay, nói: "Trẫm bỗng dưng muốn nghe đàn, Liễu phi có thể tấu cho trẫm một khúc được không?" Hình như đang trưng cầu ý kiến của nàng, nhưng giọng điệu như đang ra lệnh không cho phép nàng từ chối. "Vâng!" Nàng cúi đầu trả lời, hơi hơi khom người, chậm rãi bước đến bên bàn dài, lẳng lặng nhìn cây đàn trên bàn, sự lo lắng lờ mờ hiển hiện nơi chân mày, ánh sáng không đều phản phất trên mặt nàng, nhàn nhạt nhu hòa. Khẽ gẩy gẩy đàn, tiếng đàn du dương kéo dài vang vọng trong cung, triền miên trên điện, không chịu tản đi. Nàng nở nụ cười nhạt, mang theo sự thỏa mãn. —- Cây đàn này đã làm bạn với nàng suốt mười mấy năm, một vật chân chính thuộc về nàng. Còn những thứ khác...... Nụ cười của nàng nhạt dần. —- Những thứ khác, nàng không xa cầu. Tiếng đàn du dương thanh nhã chậm rãi vang lên, Liễu Vận Ngưng ngước nhìn màn đêm bên ngoài cửa sổ, những ngón tay khẽ lướt trên dây đàn một cách linh hoạt, nàng dần chìm đắm trong thế giới của riêng mình, quên mất Liễu Uẩn Nịnh, quên mất Liễu Vận Ngưng, quên mất hai đứa trẻ mười năm về trước. Quên, chỉ cần quên mất những hy vọng, nàng sẽ không phải thất vọng lần nữa —- Sự mất mác giống như nước chảy, một đi không thể trở lại, sự mất mác giống như ánh tà dương ngày hôm nay, vĩnh viễn không trở lại, cho dù ngày mới có lại lên, cũng không thể giống ngày hôm nay. —- Cứ như bây giờ, là tốt rồi, đã đủ rồi. Hiên Viên Kỳ ngồi trên nhuyễn tháp* từ từ nhắm hai mắt lại, ngón tay như đang nhịp nhịp theo, lắng nghe một cách tinh tế. (*Nhuyễn tháp: giường êm) Tiếng đàn thanh nhã mang theo cảm giác quen thuộc khó diễn tả, ngón tay đang nhịp nhịp dừng lại, y mở mắt ra, bình tĩnh nhìn nàng, suy nghĩ dần bay xa. Thức tỉnh, giật mình, y như nhìn thấy bóng hình như tiên tử ấy, trong mắt y thoáng hiện sự dịu dàng. Thuần khiết đẹp đẽ đến thế, chỉ cần liếc mắt một cái, đã khắc sâu trong lòng y, cũng chính vào giây phút đó, y quyết định, dù cho phải dùng bất kỳ thủ đoạn gì, đều phải có được nàng, nhất định phải có được nàng. Nàng và bóng hình ở yến hội dần đan xen vào nhau, nét mặt kiên định lạnh lùng thả lỏng. Thời gian thong thả trôi, ngoại trừ tiếng đàn du dương thanh nhã thì không còn tiếng động nào khác, nàng hình như đã quên mất sự tồn tại của y, chìm đắm trong tiếng đàn, cuối cùng, tiếng 'tang' vang lên, nàng dùng trọng âm cao nhất để kết thúc khúc nhạc, lúc ngón tay kéo căng dây đàn, nháy mắt, sự tĩnh mịch bao phủ khắp điện đến cả một âm thanh nhỏ cũng không nghe được, im lặng, khiến tâm kẻ khắc như bị đè nén.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]