Thái hậu cũng không bắt nàng chờ lâu, cung nhân vừa nãy vào thông báo lập tức chạy ra: "Thái hậu nương nương truyền Liễu phi yết kiến." Tiếng hô lanh lảnh đặc biệt của cung nhân vang lên bên tai, Liễu Vận Ngưng hít sâu, thẳng lưng rảo bước tiến vào trong cánh cửa cao cao. Trước mắt đang là giữa mùa thu, tẩm cung của Thái hậu đã được đặt rất nhiều chậu than, vừa bước vào cung điện dành cho nữ tử có thân phận cao nhất Kỳ quốc, một luồng hơi ấm đánh thẳng vào mặt, thổi bay sự lạnh lẽo trên mặt nàng, ấm áp làm sao. Nàng cúi mặt, khóe mắt mơ hồ có thể nhìn thấy tà áo kéo lê trên mặt đất: "Tân tiến cung phụ —- Liễu phi, bái kiến Thái hậu nương nương!" Luồng hơi ấm lẳng lặng lan tỏa trong tòa cung điện im ắng bức người, Liễu Vận Ngưng không nghiêm mặt nữa, sắc mặt bình thường, đầu gối đang khom lại không mảy may động đậy. "Bình thân!" Một lúc lâu sau, thanh âm bình tĩnh rốt cục vang lên, giọng nói không già dặn lắm, ngược lại nghe rất trẻ, nhưng cũng hàm chứa cảm giác tang thương không nói nên lời. "Ngẩng mặt lên!" Liễu Vận Ngưng nghe nữ tử có thân phận tôn quý nhất Kỳ quốc nói với nàng, ngập ngừng một chút, nàng ngẩng đầu lên, ánh mắt bình tĩnh nhìn nữ tử có thân phận cao nhất Kỳ quốc. Trong đầu nàng thầm ngỡ ngàng, tuy rằng sắc mặt vẫn bình thường, nhưng trong đáy mắt lại hiển hiện sự kinh ngạc. Nữ tử trước mắt được dân chúng cả quốc gia tôn xưng làm Thái hậu đây, không ngờ lại trẻ thế, thoạt nhìn như mới ba mươi tuổi đầu, ngoại trừ sự tang thương trong mắt không thể che dấu được, khiến người ta không thể nhìn ra được tuổi thật của nàng. Hình như không thấy sự nghi hoặc của Liễu Vận Ngưng, Thái hậu đứng dậy, thấy nàng cứ chằm chằm nhìn mình cũng không có ý khiển trách, chỉ bình thản hỏi: "Sao chỉ mới có một đêm, Hoàng Thượng đã phế đi hậu vị của ngươi?" Giọng nói tuy bình thản, nhưng vấn đề lại vô cùng nhạy cảm. Liễu Vận Ngưng lấy lại tinh thần, hơi hơi khom người thi lễ, lạnh nhạt đáp: "Hồi Thái hậu nương nương, thần thiếp vừa mới vào cung, không hiểu lễ nghi trong cung, tối hôm qua mạo phạm Thánh Thượng, nên bị phạt." Đối đáp hợp tình hợp lý, không kiêu ngạo không siểm nịnh, nàng cúi đầu, không thấy được Thái hậu nhìn nàng có hơi thất sắc, hình như có chút lo lắng đã lâu, nhưng chỉ là trong nháy mắt, lại bình thản trở lại. "Trong cung không thể so với bên ngoài, tự ngươi giải quyết ổn thỏa đi!" Phất phất tay, Thái hậu lại ngồi xuống bên giường, cầm cây bút lông sói lên: "Lui xuống đi!" "Dạ." Liễu Vận Ngưng thi lễ: "Thần thiếp cáo lui." Dứt lời, nàng xoay người, chậm rãi bước ra ngoài. Thái hậu chăm chú làm tiếp công việc, cho đến khi thân hình mảnh mai đi xa không thấy bóng nữa, mới ngẩng đầu, nhìn theo hướng Liễu Vận Ngưng rời đi, lại nhìn ra xa. Hồi lâu, nàng hỏi Tiểu Đặng Tử đứng một bên: "Ngươi thấy giống hay không giống, hả Tiểu Đặng Tử." Tiểu Đặng Tử cúi đầu đáp: "Hồi Thái hậu, giống thật ạ, chỉ là......" "Chỉ là sao?" "Những ai gặp qua hai nàng mới có thể nhận ra được." Thái hậu trầm mặc, Tiểu Đặng Tử biết điều nên không dám nói gì thêm, thức thời lui qua đứng một bên.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]