Ánh trăng sáng chiếu, lẳng lặng gieo mình xuống cửa cung trang nghiêm đang chậm rãi mở ra, trang trọng không lời nào tả xiết.
Một cái bóng lặng lẽ đi về phía cánh cửa cung trang nghiêm, người phụ nữ trung niên đi đầu bỗng dừng bước, quay lại thản nhiên nói với thiếu niên vận cung phục: "Công công xin hãy dừng bước, đưa ta đến đây là được rồi."
"Vâng, Tể tướng phu nhân đi đường cẩn thận." Thiếu niên vận cung phục cúi người, rồi quay về.
Người phụ nữ trung niên nhìn cánh cửa cung trang nghiêm từ từ khép lại, ánh mắt lộ rõ vẻ ưu sầu.
"Xin lỗi." Thanh âm nhỏ đến mức không ai có thể nghe thấy vơi đi trong đêm, người phụ nữ trung niên liếc nhìn cánh cửa lần cuối, không hề lưu luyến xoay người đi đến bên cỗ xe ngựa đã sẵn sàng từ thuở nào.
—- Xin lỗi, vì an nguy của cả gia tộc, chỉ còn cách để con chịu uất ức thôi.
Mã phu* hô to một tiếng, trong đêm khuya tĩnh lặng chỉ còn tiếng bánh xe ngựa lăn 'lộc cộc'. Bóng cỗ xe ngựa khuất dần. (*Mã phu: người chăn ngựa)
Đêm, tối dần.
Liễu Vận Ngưng ngồi bên cửa sổ, say sưa nhìn ánh trắng soi bóng bên ngoài, ánh mắt mang đôi chút tự giễu.
—- Thì ra là thế.
Không phải nàng nghe lầm, mà người y gọi tên, chính xác là 'Uẩn Nịnh', từ đầu đến cuối, người y muốn lấy, chỉ có 'Liễu Uẩn Nịnh'.
—- Thì ra, đây chính là cảm giác bị người thân phản bội.
Cửa, lại bị đẩy vào, nàng thoáng nghiêng đầu, nhìn bầu trời đêm tối mịt.
Tiếng giày giẫm lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-than-2/548917/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.