“ Cậu không cần phải trả lời ngay. Khi nào quyết định thì nói với tôi.”
Hoàng Thiên Vũ khẽ cười. Cậu nằm xuống giường, trùm chăn kín đầu. Giống như một đứa bé cuộn tròn người lại, đưa lưng về phía cô.
Vũ Linh Nhi ngồi một mình trên ghế, lại không biết phải nói gì. Chuyện này đối với cô là quá bất ngờ. Cô còn không biết bản thân mình phải đối diện với nó như thế nào nữa.
Cuộc sống trước đây của cô chỉ quanh bốn bức tường nhưng giờ đây lại có quá nhiều thứ xảy ra. Cô không thể tiếp nhận nổi. Cái cuộc sống vốn đơn giản từ khi nào lại trở nên phức tạp như vậy?
Không ai lên tiếng, không khí cũng vì thế mà rơi vào im lặng. Một lúc lâu sau, Vũ Linh Nhi đột nhiên đứng dậy, cô hướng ánh mắt nhìn Hoàng Thiên Vũ đang cuộn mình trong chăn. Có lẽ… cậu đã ngủ rồi.
“ Tôi về đây.” Cô cuối cùng vẫn lên tiếng nói một câu, quay người bước ra cửa.
Cánh tay cô chạm vào nắm cửa, “ cạch” một tiếng, cửa liền mở ra. Đúng lúc này, lại có một giọng nói vang lên.
Hoàng Thiên Vũ vẫn nằm trong chăn, giọng nói đều đều không nặng khộng nhẹ cất lên: “ Ngày mai, cậu vẫn tới chứ?”
Vũ Linh Nhi có hơi ngạc nhiên với câu hỏi của cậu, trong đôi mắt thoáng chút khó xử. Mấy phút trôi qua, cô mới lên tiếng. chỉ là một chữ “ừ” nhẹ.
“ Cạch!”
Cánh cửa phòng đóng lại, đã không còn thấy bóng dáng cô đâu nữa.
Hoàng Thiên Vũ lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-smile/3141680/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.