Hoàng Thiên Vũ đứng trong sân nhà mình, cứ thi thoảng lại ngó sang bên kia đường. Căn biệt thự nhà họ Vũ vẫn đóng kin cửa. Lúc nãy cậu đã sang hỏi, Vũ Linh Nhi vẫn chưa về nhà. Không biết cô gái đó đã đi đâu, lúc nào cũng khiến người khác lo lắng.
Trời càng ngày càng trở nên tối hơn, cậu lại càng lo lắng. Vũ Linh Nhi sao bây giờ vẫn chưa về?
Đột nhiên, có một dáng người trên đường thu hút ánh mắt của cậu. Kia… không phải là Vũ Linh Nhi sao?
Hoàng Thiên Vũ mừng ra mặt, nhìn về phía người đang đứng bên đường kia.
Vũ Linh Nhi đứng trước cổng nhà mình, cô cứ đứng đó, nhưng không bấm chuông. Như rằng cô đang suy nghĩ điều gì đó.
Một lúc sau,
“ Píng poong! Pisng poong!!”
Chuông cửa nhà họ Hoàng vang lên hai hồi.
“ Để cháu ra mở cửa cho.” Hoàng Thiên Vũ quay lại nói với bác quản gia rồi chạy ra mở cửa. Cậu nhìn thấy Vũ Linh Nhi đứng ngoài kia. Cậu tự hỏi: Không biết cô gái đó đến đây làm gì.
“ Két!”
Cánh cổng lớn mở ra, Vũ Linh Nhi đứng trước mặt cậu.
“ Linh Nhi.”
“ Tôi…” Vũ Linh Nhì nhìn cậu, lại ngập ngừng không lên tiếng.
“ Cậu không sao chứ?” Hôm nay xảy ra rất nhiều việc, cậu cũng chưa thể suy nghĩ xem tiếp theo nên làm gì. Cậu vốn đã quen với con người trước đây của cô. Nhưng… bây giờ…
“ Tôi… cậu giúp… giúp tôi được không?” Vũ Linh Nhi ấp úng nói, cô thật sự không quen với việc bản thân tự nhiên có thể nói chuyện, cảm giác như lời nói thoát ra từ cổ họng mình thật khó khăn.
“ Cậu…”
“ Cậu… đã từng nói mà… giúp tôi bước ra cuộc sống bên ngoài…”
Vũ Linh Nhi nhìn thẳng vào mắt cậu. Trong đôi mắt màu nâu khói không còn vô hồn nữa mà thay vào đó lại có một sự yếu đuối mỏng manh, giống như nếu cậu chạm vào nó sẽ vỡ tan ngay lập tức. Thế nhưng đôi mắt đó lại mang cho cậu cảm giác vô cùng kiên định. Nó khiến cho cậu cứ bị xoáy sâu vào, xoáy sâu vào vực một con đường không lối thoát.
***
Sáng hôm sau, Hoàng Thiên Vũ tâm trạng hôm nay cực kỳ tốt, cậu cứ lúc lúc lại quay sang nhìn Vũ Linh Nhi rồi tự cười một mình, hàng đống tiết học nhàm chán đối với cậu trôi qua một cách nhanh chóng. Đã đến giờ tan học.
“ Đúng rồi, Tiểu Băng hôm nay cũng không đi học sao?” Cậu trong lúc thu dọn đống sách vở lên bàn vô tình nhìn lên bàn trên, trống không.
“ Không biết nữa. Lúc gọi điện thì cậu ta bảo là không muốn đi.” Lưu Anh Phương đeo cặp lên vai, bước ra khỏi lớp. “ Tớ phải về trước đây.”
“ Tớ cũng đi đây.” Chan Jung Gyu nối tiếp theo đó đi ra khỏi phòng.
“ Nhi Nhi, đi thôi.” Hoàng Thiên Vũ quay sang nói với cô.
Vũ Linh Nhi nhìn Hoàng Thiên Vũ, hơi nghiêng đầu, vẻ mặt cô dường như muốn hỏi: Đi đâu?
“ Đi chơi.”
Hoàng Thiên Vũ kéo cô ra khỏi lớp, miệng lại không ngừng thao thao bất tuyệt.
“ Tôi sẽ đưa cậu đến những nơi vô cùng thú vị.”
***
Trên con phố nhỏ đông người qua lại, Hoàng Thiên Vũ nắm chặt lấy tay Vũ Linh Nhi, quay đầu cười với cô.
“ Không cần sợ.” Cậu nói như để trấn an cô.
Vũ Linh Nhi không còn cảm thấy sợ hãi nhiều như trước nữa. Bởi vì cô đã quyết định sẽ bước ra cuộc sống bên ngoài, từng chút một phá bỏ bốn bức tường cao ấy, vì anh hai, và cũng là vì chính cô. Cô, phải sống thật tốt, thật tốt vì anh. Cô đột nhiên lại nhìn cậu, cảm nhận nhiệt độ từ lòng bàn tay cậu. Tay cậu, cũng thật ấm áp.
“ Đây rồi.” Cậu kêu lên một tiếng, kéo Vũ Linh Nhi xuyên qua đám đông đi vào một ngõ nhỏ nào đó.
“ Đây là nem chua nướng.” Vũ giơ ra trước mặt cô một que xiên, phần thịt trên đó giữ nguyên được màu hồng tươi với một chất keo dinh dính bao bọc bên ngoài, nhìn qua trông có vẻ rất ngon.
“ Ăn đi.” Cậu dúi que đó vào tay Vũ Linh Nhi, còn mình thì cầm lên một xiên khác, cắn một miếng.
“ Cậu ăn đi. Không có độc đâu mà lo.”
Vũ Linh Nhi đưa que xiên lên, cắn một ít thịt nen chua nướng.
“ Cậu thấy ngon không?”
Vũ Linh Nhi không lên tiếng, chỉ khẽ gật đầu.
“ Ngon thì nói một tiếng đi. Ngon!” Hoàng Thiên Vũ thúc giục cô, giống như là đang dỗ cho một đứa trẻ.
“ Nói đi! Ngon!” Cậu biết, Vũ Linh Nhi vẫn chưa thể nói ngay được, chứng bệnh mất ngôn ngữ là rất ít gia tiếp với người khác. Cậu cũng không vội, mọi chuyện đều phải từ từ.
Đột nhiên, cậu quay đầu sang nhìn cô bé đang ăn nem chua nướng ở bên cạnh, hỏi: “ Cô bé, cái này ăn có ngon không?”
“ Ngon lắm ạ.”
“ Cậu thấy chưa? Cậu còn không bằng cả một nhóc tỳ.”
“ Ngon…” Vũ Linh Nhi hơi cúi đầu, đột nhiên lại bật ra một chữ, giọng nói trong trẻo có chút nhỏ, nhưng cậu vẫn nghe thấy.
“ Cậu rất dễ thương nha.” Vũ nhéo nhéo hai má Vũ Linh Nhi, xúc cảm mềm mại từ bàn tay khiến cậu cứ muốn nhéo không thôi.
Vũ Linh Nhi ngước đôi mắt to lên nhìn cậu.
Cậu bỗng chốc lại cảm thấy Vũ Linh Nhi thật sự giống như một đứa trẻ, cần được cho kẹo, cần được cậu dỗ dành, lại có thể để cậu trêu trọc.
Cậu bị suy nghĩ của chính mình dọa cho sợ, cậu không hiểu mình đang nghĩ cái gì nữa.
“ Ăn tiếp đi.” Hoàng Thiên Vũ có chút xấu hổ, thu lại tay gãi gãi đầu.
Vũ Linh Nhi tiếp tục im lặng, chăm chú ăn. Hoàng Thiên Vũ cảm thấy cô như này rất dễ thương, không còn cái vô hồn ấy nữa, đôi mắt sẽ thỉnh thoảng biểu lộ nhiều cảm xúc.
***
“ Cậu cuối cùng cũng chịu đi học.” Ngồi ở căng tin, Lưu Anh Phương nhìn Hà Vi Băng, bĩu môi nói.
Cô cảm thấy Hà Vi Băng có chút khang khác, mặt hình như có hốc hác đi một chút, còn quầng thâm dưới mắt kia là gì? Cậu ta mất ngủ chăng?
“ Không phải hôm nay đi rồi sao?” Hà Vi Băng liếc mắt nhìn cô bạn kia một cái, cũng không thèm nhiều lời. Đống thức ăn trước mặt cũng không thèm đụng đến, cô không muốn ăn. “ Mà… Vũ đâu?”
“ Nói mới nhớ, có lẽ cậu ta đi cùng Vũ Linh Nhi rồi.” Chan Jung Gyu cũng cảm thấy người kia có chút kì lạ, nhưng lại không biết là kì lạ ở điểm nào. Chỉ là có một cảm giác khác lạ.
“ Vũ Linh Nhi?”
“ Đúng a. Từ hôm qua đến giờ, cậu ta cứ bám dính lấy cô gái đó suốt.”
“ Không phải là tiến triển nhanh thế chứ?” Hà Vi Băng khẽ cười, nhưng khuôn mặt lại chẳng có biểu hiện gì là vui vẻ cả.
“ Đúng rồi, chị An mới bị tai nạn.”
“ Tai nạn?”
“ Là vào hôm kia, tớ định là ngày mai đi thăm chị ấy? Hai người đi cùng luôn đi.” Lưu Anh Phương gật gật đầu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]