“ Bác tìm cháu có việc gì không?” Hà Vi Băng ngồi trên ghế sofa, ngước nhìn lên người đàn ông đang ngồi trên bàn làm việc đằng kia.
Bình thường người này gọi cô lên đây chỉ để giáo huấn mấy cái việc vô tổ chức của cô. Nhưng lần này, có vẻ không giống. Đặc biệt là sự nghiêm túc và lo âu trên nét mặt người kia khiến cô cảm thấy lần này nhất định là có chuyện.
“ Thật ra… bác cũng hết cách rồi.” Người đàn ông kia nhíu mày, xoa xoa hai thái dương đang đau nhức kia, vẻ mặt nhuốm đầy mệt mỏi.
“ Bác! Có chuyện gì?”
“ Bác xin lỗi.”
***
Căn phòng này không rộng lắm nhưn lại khá tối. Chỉ có mấy cái đèn trên tường tỏa ra thứ ánh sáng mật mờ yếu ớt nhưng cũng không đủ để thắp sáng cả phòng. Ở ngay chính giữa có đặt một bàn lớn được, phía trên còn bày đủ thứ cốc rồi đến rượu. Những chai rượu trống không bị vứt lăn lúc dưới đất. Trên chiếc sofa màu đỏ đun đặt gần đó, Trần Hà Duy tựa như một con hổ lười biếng ngồi uống rượu.
Phòng này cách âm rất tốt, ngoài những tiếng ly cốc chạm vào nhau thì hoàn toàn không nghe thấy bất cứ âm thanh nào khác.
Vũ Linh Nhi ngồi ở ghế bên kia, hai bàn tay đặt nơi đầu gối hơi nắm chặt, đầu cũng cúi thấp xuống đến không thể thấp hơn. Cô không thích nơi này, hơn hết cô lại rất sợ con người kia. Hắn luôn khiến cô sợ hãi, giống như bị bao lấy bởi một thế lực vô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-smile/3141598/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.