“ Mệt chết được.”
Hoàng Thiên Vũ mới chạy được có 2 vòng đã bắt đầu thở không ra hơi, mồ hôi mồ kê chảy ra nhễ nhại, cậu biết thế lúc nãy đã không suy nghĩ linh tinh. Cái đầu là của cậu, nhưng nó có chịu nghe theo cậu đâu.
Đột nhiên cậu lại nghĩ, không biết Vũ Linh Nhi bây giờ đang làm gì. Cô gái đó không học thể dục, có lẽ là đang ở trong nhà kính lần trước. Cậu thật muốn đến đó xem thử. Thế là đống suy nghĩ hỗn độn về cái vòng kia bị cậu ném lại ra sau đầu, hình ảnh cô gái kia là lại tràn ngập trong trí óc.
Hôm qua cậu đã quyết định sẽ giúp đỡ Vũ Linh Nhi. Hà Vi Băng không phải cũng đã khỏi rồi sao. Cậu không tin là Nhi Nhi sẽ không khỏi, từ trước đến giờ chưa có việc nào cậu đã quyết tâm mà lại không làm được. Nhưng… trước hết…
***
Hoàng Thiên Vũ đứng ngay trước nhà kính, cậu khẽ đảy cửa bước vào. Trong không gian tràn ngập các loài hoa cùng mùi hương khác nhau. Quả nhiên là cậu đoán không sai, Vũ Linh Nhi đang ở đây.
Vũ Linh Nhi ngồi dựa lưng vào tường, ánh mắt nhìn chăm chăm vào những chậu cây xương rồng nhỏ đặt ở dưới đất, biểu cảm trên khuôn mặt lại thập phần bình yên hiếm thấy. Dường như cô gái đó không phát giác ra có người đã bước vào.
Hoàng Thiên Vũ có chút ngây người, từng bước từng bước tiến đến chỗ cô gái kia. Cậu ngồi xổm xuống trước mặt Vũ Linh Nhi khẽ cười nói.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-smile/3141562/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.