“ Rào! Rào! Rào!”
Ngoài trời vẫn mưa rất lớn, cả bầu trời được bao phủ bởi một màu đen ảm đạm. Bây giờ là 7 giờ tối.
Hoàng Thiên Vũ ngồi một mình trên chiếc giường lớn. Đến cả đèn trong phòng cũng không thèm bạt lên. Chỉ có chiếc đèn ngủ đặt gần giường tỏa ra thứ ánh sáng màu vàng nhạt, tạo nên một không gian sáng tối lẫn lộn.
Đôi mắt cậu ta cứ nhìn chằm chằm vào màn hình ti vi đang hiện lên hai bóng người. Lúc đó chính mắt cậu đã nhìn thấy con người vô cảm kia khóc như thế nào. Cậu cũng không hiểu tại sao nó lại được quay lại vào trong máy ảnh. Là cậu đã quay lại từ đầu đến cuối sao?
“ Tại sao phải khóc chứ?” Hoàng Thiên Vũ khẽ lên tiếng, trong đôi mắt không còn sự linh động thường ngày mà lại phảng phất một chút gì đó kỳ lạ và bi thương.
Khi cậu nhìn thấy con người nhỏ bé kia toàn thân run rẩy, cậu lại thật sự không hiểu trong đầu mình đang nghĩ gì. Cuối cùng cậu vẫn là đi về nhà.
Cô gái đó nhìn cậu bằng ánh mắt hoảng sợ? Là sợ hãi cậu đến thế sao? Chán ghét cậu đến vậy?
Là khóc vì cậu? Vì cậu mà đau sao?
Cậu khi đó cảm nhận, rằng mình là thứ thừa thãi. Chi bằng về nhà, chí ít ở nơi này cũng không có ai ghét bỏ cậu, không có ai vì cậu mà đau.
Cậu thật sự cảm thấy cô đơn. Cậu từ nhỏ đến lớn luôn là một người cô đơn. Cậu muốn kết bạn nhưng cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-smile/3141533/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.