Tristan nằm ngửa trên cỏ, kiệt sức. Công viên ở cuối Main Street đầy người. Những chiếc khăn picnic của họ nhìn giống như những chiếc bè màu sắc sặc sỡ trên vùng biển xanh lục. Những đứa trẻ lăn lộn vòng quanh và thụi vào nhau. Những con chó kéo căng dây buộc và chạm mũi. Hai thiếu niên đang hôn nhau, một cặp lớn tuổi hơn tung dù của họ xuống và quan sát, người phụ nữ mỉm cười. Lacey quay về từ cuộc thám hiểm của cô tại sân khấu của khu công viên, nơi được thiết kế cho buổi trình diễn lúc năm giờ. Cô buông người xuống bên cạnh Tristan. “Làm điều ngốc nghếch quá thể.” Cô mắng mỏ. Anh đã chờ cô nói những điều giống như thế. “Phần nào?” Anh hỏi. Sau rốt thì buổi chiều lê thê và đầy sự kiện. “Cố trượt vào trong đầu của Gregory chứ gì nữa.” Cô khịt mũi. “Thật kỳ diệu là hắn đã không đá cậu ra tận Manhattan, hoặc LA!” “Tôi đã tuyệt vọng mà, Lacey! Tôi muốn biết hắn đang chơi trò gì với Ivy và Suzanne.” “Và cậu cho rằng cậu cần một chuyến du ngoạn vào trong đầu của hắn để tìm ra điều đó hử?” Cô hỏi một cách ngờ vực. “Cậu nên hỏi tôi. Trò của hắn chẳng có gì khác biệt so với trò mà tôi đã thấy khá nhiều chàng trai chơi đùa các cô gái. Hắn ta đưa cô nàng Dễ-Dãi đi chơi, và theo đuổi quý cô Khó-Chiều.” Cô đưa gương mặt lại gần gương mặt của Tristan. “Tôi nói có đúng không?” Tristan không đáp. Không chỉ có trò chơi lãng mạn khiến anh lo lắng. Kể từ khi anh kết nối cái chết của Caroline và chuyến giao hàng của Ivy đến căn nhà kế bên, anh đã băn khoăn về mục đích ẩn khuất đàng sau mối thân tình mới mẻ của Gregory đối với Ivy. “Tốt. Tôi hy vọng hôm nay cậu đã học được bài học của cậu.” Lacey nói. “Tôi đang đau đầu muốn chết đây.” Anh đáp. “Chị hài lòng chưa?” Cô đặt nhẹ một tay lên trán anh và nói với một giọng dịu nhẹ hơn. “Nếu như điều này khiến cậu cảm thấy tốt hơn được chút nào thì Gregory chắc chắn cũng có một bài học đấy.” Tristan nheo mắt nhìn cô, ngạc nhiên bởi thoáng dịu dàng nho nhỏ này. Cô thu tay lại và nheo mắt đáp trả. “Và tại sao cậu lại theo đuổi Philip, xâm nhập vào bên trong trí óc của cậu bé vậy hả?” Cô hỏi gặng. “Đối với tôi, nghe có vẻ giống như một sự lãng phí năng lượng khác ấy. Cậu bé đã thấy chúng ta tỏa sáng rồi mà – và gặp rắc rối với mọi lúc cậu bé đề cập đến điều đó. Cuộc trò chuyện nho nhỏ đó đã đặt Gregory vào một tâm trạng thực sự tốt chiều hôm nay.” “Tôi phải nói với Philip tôi là ai. Beth đã ký tên tôi trong thông điệp trên máy tính. Nếu Philip nói với cô ấy rằng cậu bé nhìn thấy tôi, hoặc ánh sáng của tôi, không sớm thì muộn cô ấy sẽ phải tin thôi.” Lacey lắc đầu đầy vẻ nghi ngờ. “Và với việc nói ra của Philip,” Tristan nói, nhổm dậy trên khuỷu tay. “Tôi nhận ra tâm trạng của Gregory thậm chí tốt hơn như thế nào khi Philip ngừng nói về các Thiên thần và kéo ra một bức hình thật của một trong số chúng ta. Chị thực hiện sứ mạng gì ngày hôm nay khi nhảy vào bức hình đó như vậy chứ?” Lacey không trả lời anh ngay. Cô nhìn săm soi lên ba người phụ nữ trong trang phục múa ba lê vừa được giới thiệu trên sân khấu. “Cậu nghĩ họ sắp làm gì?” “Múa hoặc thể dục nhịp điệu gì đó. Trả lời câu hỏi của tôi đi.” “Nếu tôi là họ, tôi sẽ mang mạng che mặt.” “Thử lần nữa xem!” Tristan nói. “Tôi đang thử nghiệm tiến trình bán hiện thực của tôi” Cô bảo anh. “Hình thể hóa bản thân đủ để phô bày ra một hình dạng thông thường cho dù không trở thành một cơ thể thực sự. Cậu không thể nào biết được đâu – Có lẽ tôi cần làm thứ gì đó giống như thế vào lúc nào đó trong tương lai. Để hoàn thành sứ mệnh của tôi, dĩ nhiên rồi.” “Dĩ nhiên rồi. Và phát âm rõ ràng giọng của chị nữa, để tất cả mọi người trong Old West Photo đều có thể nghe thấy – Tôi đoán là chị cũng cần thực hành điều đó thêm vài lần nữa.” “Ờ, tốt, vậy đi.” Cô nói với một cái phất tay. “Tôi cũng đang thực thi sứ mệnh của cậu nữa mà.” “Sứ mệnh của tôi ư?” “Theo cách của riêng tôi.” Cô đáp. “Cậu và tôi có những cách thức rất khác nhau.” “Rõ ràng rồi. Tôi không bao giờ nghĩ đến việc nói với Will rằng cậu ta có cặp bánh sữa nhỏ xinh xắn.” “Cặp bánh sữa nhỏ tuyệt vời,” Lacey chỉnh anh. Thứ tốt nhất tôi được thấy trong một thời gian dài…” Cô tư lự nhìn Tristan. “Chịu thua chưa nào.” “Không cách nào.” Cô bật cười, rồi nói, “Cái cô nàng của cậu, cô ấy làm như da cô ấy là một tấm áo giáp vậy. Tôi đã nghĩ, nếu tôi bỡn cợt một chút, tôi có thể khiến cô ấy thả lỏng đôi chút và cởi mở hơn với Will. Tôi nghĩ tôi đã tạo ra một cơ hội khi cô ấy không thể nhìn vào mắt Will bên dưới chiếc nón của cậu ấy, tôi nghĩ chính là đôi mắt của cậu ấy đã bắt giữ được cô ấy, khiến cô ấy chới với như thế.” “Cô ấy đã thấy tôi trong đôi mắt ấy.” Tristan nói. “Một vài anh chàng làm được điều đó.” Lacey tiếp tục. “Họ có đôi mắt mà một cô gái có thể chết đuối trong đó.” “Cô ấy không biết, nhưng cô ấy nhìn thấy tôi trong chúng.” Khi Lacey không xác nhận điều này, anh ngồi bật dậy. “Ivy có thấy tôi nhìn cô ấy qua đôi mắt của Will không?” “Không.” Lacey nói. “Cô ấy trông thấy một anh chàng khác đã sa vào tình yêu với cô ấy, và điều đó dọa cô ấy sợ chết khiếp.” “Tôi không tin đâu.” Tristan nói. “Chị đã sai rồi, Lacey.” “Tôi đã đúng.” “Có lẽ Will có tình ý, và có thể cô ấy tìm thấy cậu ta có phần hấp dẫn, nhưng…” Lacey nằm ngửa trên bãi cỏ. “Được rồi, được rồi. Cậu chỉ đang tin những gì cậu muốn tin, không quan trọng đó là gì.” Cô nhét một cánh tay vào phía sau đầu, nâng nó lên một chút. “chẳng khác gì với cách Ivy tin – bất chấp sự thật đang treo lơ lửng trước mũi của cô ấy.” “Ivy sẽ không bao giờ yêu bất kỳ ai khác,” Tristan bướng bỉnh. “Tôi không biết điều đó trước tai nạn, nhưng bây giờ tôi đã biết. Ivy chỉ yêu tôi. Bây giờ tôi chắc chắn về điều đó.” Lacey vỗ nhẹ lên cánh tay anh bằng một chiếc móng dài. “Thứ lỗi cho tôi vì đã chỉ ra rằng bây giờ cậu đã chết nghẻo rồi còn đâu.” Tristan co gối lên và chống tay lên đó. Anh tập trung đủ để vật chất hóa những ngón tay, rồi buông một bàn tay xuống và nhổ lên những mẩu cỏ. “Cậu đã trở nên thành thạo.” Lacey nhận xét. “Điều đó không mất nhiều nỗ lực.” Anh đã quá giận dữ để nhận ra lời khen ngợi. “Tristan, cậu nói đúng. Ivy yêu cậu nhiều hơn cô ấy yêu bất kỳ ai khác. Nhưng thế giới vẫn tiếp diễn, và nếu cậu muốn cô ấy sống tiếp, cô ấy không thể ở lại trong thứ tình yêu song hành cùng cái chết. Cuộc sống cần sự sống. Đó là cách thế giới vận hành.” Tristan không đáp. Anh quan sát ba người phụ nữ mặc trang phục múa nhảy vòng quanh, rồi chậm chạp rời khỏi sân khấu, lấp lánh mồ hôi. Anh lắng nghe một cô gái nhỏ ăn mặc giống như Annie nửa hát, nửa thét lặp đi lặp lại “Ngày mai” “Thật ra, không quan trọng là ai đúng,” Cuối cùng anh nói, “Tôi cần Will. Tôi không thể giúp Ivy mà không có cậu ấy.” Lacey gật đầu. “Cậu ấy vừa đến kìa. Tôi đoán là cậu ấy được nghỉ giải lao – cậu ấy đang ngồi một mình, không xa cổng công viên.” “Những người khác ở đàng kia.” Tristan nói, chỉ về hướng đối diện. Beth và Philip đang nằm úp sấp trên một chiếc khăn lớn, quan sát buổi biểu diễn và xé cỏ ba lá, kết chúng thành một chuỗi dài. Suzanne ngồi với Gregory trên một chiếc khăn tương tự, cánh tay cô ấy quàng quanh anh ta từ phía sau. Cô tựa đầu vào lưng anh ta, đặt cằm cô trên vai anh. Eric đã tham gia cùng với họ nhưng ngồi trên cỏ ngay bên cạnh góc khăn, cựa quậy không yên với mép viền của nó. Hắn liên tục nhìn qua đám đông, cơ thể co giật vào những khoảnh khắc kỳ dị, đầu hắn quay lại để nhìn nhanh về phía sau. Họ xem vài cuộc trình diễn nữa, rồi Ivy được giới thiệu. Philip ngay lập tức đứng lên và vỗ tay. Mọi người bắt đầu cười, bao gồm cả Ivy, cô đang nhìn về hướng cậu bé. “Điều đó sẽ giúp cô ấy.” Lacey nói. “Nó phá vỡ lớp băng. Tôi thích cậu bé đó.” Ivy bắt đầu chơi đàn, không phải bản nhạc mà cô đã lên kế hoạch biểu diễn, mà là bản sô-nát Ánh-Trăng. Bản nhạc mà cô đã đàn cho Tristan nghe vào một đêm, một đêm mùa hè dường như đã xa diệu vợi. Điều này là dành cho tôi, Tristan nghĩ. Đây là bản nhạc cô ấy đàn vì tôi, anh muốn nói với tất cả bọn họ, đêm đã chuyển từ bóng tối thành ánh sáng, đêm cô ấy khiêu vũ với tôi. Ivy đang chơi đàn cho tôi, anh muốn nói với Gregory và Will như thế. Gregory đang ngồi hoàn toàn yên lặng, không nhận ra những chuyển động nhỏ của Suzanne, ánh mắt anh ta tập trung trên Ivy như thể anh ta bị mê hoặc. Will cũng ngồi lặng yên trên bãi cỏ, một gối nhấc lên, cánh tay anh chống trên đó như bình thường. Nhưng không có điều gì là bình thường trong cách anh đang lắng nghe và cách anh ngắm nhìn cô. Anh đang uống lấy từng giọt ánh sáng tỏa ra. Tristan đứng dậy và di chuyển về hướng Will Từ đôi mắt của Will, Tristan ngắm nhìn Ivy, nhìn đôi tay mạnh mẽ của cô, mái tóc ánh vàng loăn xoăn của cô trong nắng chiều muộn, nhìn biểu hiện trên gương mặt cô. Cô đã ở trong thế giới khác của anh, và với trọn tâm hồn, anh ao ước được là một phần của chúng. Nhưng cô không biết; anh sợ rằng cô sẽ không bao giờ biết. Trong chớp mắt, Tristan điều chỉnh ý nghĩ cho trùng với Will và trượt vào bên trong anh. Giờ đây, anh nghe tiếng đàn của Ivy qua tai Will. Khi cô kết thúc, anh đứng lên cùng Will. Anh vỗ tay và cứ vỗ tay mãi, đôi tay giơ cao trên đầu anh, cao trên đầu Will. Ivy khom người và cúi chào, và nhìn lướt qua anh. Rồi cô quay nhìn những người khác. Suzanne, Beth, và Eric hoan hô. Philip nhảy loi choi, cố nhìn qua những chiếc đầu của đám khán giả đang đứng. Gregory đứng yên lặng. Gregory và Ivy là hai người duy nhất trong đám đông náo nhiệt của công viên đang đứng bất động, lặng thinh, nhìn chằm chằm vào nhau như thể họ đã quên mất tất cả những người khác. Will đột ngột quay người và bước trở lại về hướng con đường. Tristan trượt ra khỏi anh và chìm xuống trên bãi cỏ. Vài giây sau, anh cảm thấy Lacey bên cạnh anh. Cô không nói gì, chỉ ngồi cùng anh, vai chạm vai, giống như một đồng đội cũ trong băng ghế bơi dự bị. “Tôi sai rồi, Lacey!” Tristan nói. “Và chị cũng thế. Ivy không nhìn tôi. Ivy cũng không nhìn Will luôn.” “Cô ấy nhìn Gregory.” Lacey nói. “Gregory.” Anh lập lại một cách cay đắng. “Tôi không biết bây giờ tôi làm sao để có thể cứu được cô ấy đây!” Bằng cách nào đó, việc đối phó với Suzanne sau buổi biểu diễn đã dễ dàng hơn Ivy mường tượng. Như kế hoạch trước đó, Ivy gặp Philip và bạn cô ở cổng công viên. Trước khi cô có được cơ hội để chào đón họ, Suzanne đã quay đi. Cô vươn tay và chạm nhẹ vào cánh tay bạn cô. “Cậu thấy những bức vẽ của Will thế nào?” Cô hỏi. Suzanne hành động như thể cô ấy không nghe thấy. “Suzanne, Ivy đang thắc mắc cậu nghĩ gì về những bức tranh của Will kìa.” Beth nói nhẹ nhàng. Câu trả lời đến một cách chậm rãi. “Tớ xin lỗi, Beth. Cậu vừa nói gì?” Beth liếc một cách bất an từ Suzanne đến Ivy. Eric cười lớn, thích thú sự căng thẳng giữa các cô gái. Gregory có vẻ bị phân tâm và xa cách cả Suzanne và Ivy. “Chúng ta đang bàn về những bức vẽ của Will.” Beth nhắc nhở. “Chúng rất tuyệt.” Suzanne nói. Cô xoay vai và đầu theo một góc cắt Ivy ra khỏi tầm nhìn. Ivy đợi cho những đứa trẻ với những trái bóng bay đi qua, rồi di chuyển vị trí và tiến hành một nỗ lực khác để bắt chuyện với Suzanne. Lần này cô có được tấm lưng của Suzanne trước mặt cô. Beth đứng giữa hai cô gái và bắt đầu huyên thuyên, tưởng như từ ngữ có thể điền đầy sự im lặng và khoảng cách giữa họ vậy. Ngay khi Beth ngừng lại để thở, Ivy nói cô phải đi, để cô có thể đưa Philip đến nhà bạn của cậu bé đúng giờ. Chắc chắn Philip đã nhận thấy và thấu hiểu nhiều hơn Ivy biết. Cậu bé chờ cho đến khi xa cách khỏi những người khác một dãy nhà mới nói, “Sammy vừa trở về từ trại hè và dặn đừng đến trước bảy giờ.” Ivy đặt tay lên vai cậu bé. “Chị biết. Cám ơn em vì đã không đề cập đến điều đó.” Trên đường đến xe của họ, Ivy ngừng lại tại một gian hàng nhỏ và mua hai bó hoa anh túc. Philip không hỏi cô tại sao cô mua chúng hoặc họ sẽ đi đâu. Có lẽ cậu bé cũng đã đoán ra. Khi Ivy lái xe rời khỏi lễ hội, cô cảm thấy thư thái một cách đáng kinh ngạc. Cô đã cố hết sức để dỗ dành Suzanne và làm vui lòng bạn cô bằng cách giữ khoảng cách với Gregory. Cô đã vươn tay đến Suzanne vài lần, nhưng với mỗi lần, tay cô đều bị hất ngược trở lại. Bây giờ, chẳng có lý do gì để tiếp tục cố gắng, để nhón chân rón rén quanh Suzanne và Gregory nữa. Cơn giận của cô hóa thành nỗi nhẹ nhõm; đột nhiên cô cảm thấy tự do thoát khỏi gánh nặng mà cô không muốn mang. “Tại sao chúng ta mua hai bó hoa?” Philip hỏi khi Ivy lái xe tiến về phía trước, miệng ngâm nga. “Một trong chúng sẽ là từ em à?” Cậu bé đang giả định đây mà. “Thật ra, chúng là cho cả hai chúng ta. Chị nghĩ sẽ thật tử tế khi để lại vài bông hoa trên mộ của Caroline.” “Tại sao?” Ivy nhún vai. “Vì bà ấy là mẹ của Gregory, và Gregory đã thật tốt với cả hai chúng ta.” “Nhưng bà ấy là một phụ nữ xấu nết.” Ivy liếc qua cậu bé. Xấu nết không phải là một từ trong vốn từ vựng của Philip. “Gì cơ?” “Mẹ của Sammy nói bà ấy xấu nết.” “Chà, mẹ của Sammy không biết hết mọi thứ được,” Ivy đáp, lái xuyên qua cánh cổng sắt của nghĩa trang. “Bà ấy biết Caroline.” Philip bướng bỉnh nói. Ivy đã nhận thấy nhiều người không thích Caroline. Ngay chính Gregory cũng chẳng bao giờ nói tốt về mẹ anh ta. “Được rồi, đây là những gì chúng ta sẽ làm,” cô nói khi cô đậu xe. “Chúng ta sẽ lấy một bó hoa, bó màu cam, cho Caroline từ chị, và một bó khác, bó màu tím, cho Tristan từ chị và em.” Họ dạo bước trong yên lặng đến khu vực giàu sang của nghĩa trang Riverstone Rise. Khi Ivy đặt những bông hoa trên mộ Caroline, cô nhận thấy Philip ngập ngừng. “Nó có lạnh không?” Cậu bé gọi cô. “Lạnh ư?” “Chị của Sammy nói rằng người xấu có phần mộ lạnh lẽo.” “Chúng rất ấm. Và nhìn kìa, có người đã đặt trên mộ Caroline một đóa hồng đỏ thân dài, người đó chắc là đã yêu bà ấy nhiều lắm.” Philip không bị thuyết phục và tỏ ra nôn nóng rời khỏi. Ivy băn khoăn không biết cậu bé có hành động kỳ lạ như thế quanh mộ của Tristan hay không. Nhưng khi họ tiến về hướng đó, cậu bé bắt đầu nhảy lò cò qua những bia đá và trở về bản tính hay huyên thuyên nồng nhiệt cũ của cậu. “Có nhớ cách Tristan đặt đám salad trền đầu anh ấy tại đám cưới của mẹ,” Philip hỏi. “và nó bị chảy lỏng ra không? Và có nhớ cần tây nhét vào trong hai tai anh ấy không?” “Và đuôi tôm trong mũi anh ấy nữa.” Ivy nói. “Và những mẩu đen trên răng anh ấy.” “Ô liu, chị nhớ mà.” Đó là lần đầu tiên, kể từ lễ tang, Philip nói với cô về Tristan, chàng Tristan mà cậu bé từng chơi cùng. Cô tự hỏi tại sao đột nhiên em trai cô có thể làm như thế. “Và có nhớ cách em đánh bại anh ấy tại bàn cờ đam không?” “Hai trên ba ván.” Cô nói. “Yeah.” Philip cười toe toét rồi lấy đà để nhảy. Cậu bé chạy lên lăng mộ cuối cùng trong một hàng những ngôi nhà mộ thanh lịch và gõ vào cửa. “Mở ra nào!” Cậu la to, rồi vung vẩy đôi cánh tay và nhảy tung tăng về hướng Ivy, đợi cô tại chỗ rẽ kế tiếp. “Tristan chơi Sega Genesis rất giỏi.” (Một trò videogame) “Anh ấy đã dạy em vài thủ thuật, đúng không?” “Phải. Em nhớ anh ấy.” “Chị cũng thế.” Ivy nói, cắn môi. Cô lấy làm mừng rằng Philip lại lao lên phía trước lần nữa. Cô không muốn phá hủy ký ức hạnh phúc của cậu bé bằng những giọt nước mắt. Tại mộ phần của Tristan, Ivy khuỵu gối xuống và vuốt nhẹ đầu ngón tay trên dòng chữ khắc trên bia mộ - tên của Tristan và ngày tháng. Cô không thể đọc lời cầu nguyện nhỏ nhoi được khắc trên bia mộ, xin hãy đặt anh ấy vào bàn tay của các Thiên thần, vì thế những ngón tay cô đọc dòng chữ một cách thầm lặng. Philip cũng chạm tay vào bia đá, rồi cậu bé sắp xếp những bông hoa. Cậu bé muốn đặt chúng thành hình chữ T. Cậu bé đã nguôi ngoai. Ivy nghĩ, khi cô quan sát cậu bé. Nếu cậu bé có thể, có lẽ mình cũng có thể. “Tristan sẽ thích thứ này khi anh ấy trở lại,” Philip nói, đứng lên và chiêm ngưỡng tác phẩm của cậu. Ivy nghĩ cô hẳn đã hiểu sai về em trai cô rồi. “Em hy vọng rằng anh ấy sẽ trở về trước khi những bông hoa bị héo tàn.” Cậu bé tiếp tục. “Gì cơ?” “Có lẽ anh ấy sẽ trở về khi trời tối.” Ivy đặt tay ngang qua miệng cô. Cô không thể đối phó với điều này, nhưng phải có ai đó làm, và cô biết cô không thể trông cậy vào mẹ cô được. “Em nghĩ Tristan bây giờ đang ở đâu?” Cô hỏi một cách thận trọng. “Em biết anh ấy ở đâu mà. Ở lễ hội chứ đâu.” “Và bằng cách nào em biết được điều đó?” “Anh ấy nói với em. Anh ấy là thiên thần của em. Em biết chị đã nói là không được nhắc đến Thiên thần lần nữa.” – Philip đang nói rất nhanh như thể cậu có thể né tránh được cơn giận của cô bằng cách nói nhanh như thế - “Nhưng anh ấy là như thế mà. Em đã không biết đó là anh ấy cho đến khi anh ấy nói với em vào hôm nay.” Ivy chà xát bàn tay lên cánh tay trần của cô. “Anh ấy hẳn là vẫn còn ở đó cùng với vị kia.” “Vị kia?” “Một thiên thần khác,” Philip nói nhỏ, rồi cậu bé thò tay vào trong túi và lấy ra một tấm hình. Đó là tấm hình mà họ chụp tại Old West Photos, nhưng không phải cùng tấm hình mà cô đang giữ. Có gì đó không đúng với thuốc tráng phim, hay có lẽ chính là do phim. Có một quầng hào quang phía sau họ. Philip chỉ vào đó. “Đó là cô ấy. Vị thiên thần khác.” Thứ đó có hình thể ngờ ngợ giống một cô gái, vì thế, Ivy có thể hiểu tại sao cậu bé nói điều đó. “Em có được thứ này từ đâu vậy?” “Will đưa nó cho em. Em yêu cầu anh ấy bởi vì cô ấy không có ở trong bức hình anh ấy đưa cho chị. Em nghĩ cô ấy là bạn của Tristan.” Ivy có thể hình dung những gì mà trí óc phong phú của Philip sẽ sáng tạo kế tiếp – một khối cộng đồng đầy đủ bạn bè và họ hàng của các thiên thần. “Tristan đã chết,” Cô nói. “Đã chết. Em có hiểu không?” “Có.” Gương mặt cậu bé u sầu và thấu hiểu như của một người trưởng thành, nhưng làn da của cậu bé trông vẫn láng mượt như da em bé và vàng óng ánh trong nắng chiều. vào khoảnh khắc đó, cậu bé gợi Ivy nhớ đến bức tranh vẽ về một thiên thần. “Em nhớ Tristan theo như cách anh ấy vẫn thường tỏ ra,” Philip bảo cô. “Em ước chi anh ấy vẫn có thể chơi đùa với em. Thỉnh thoảng em vẫn cảm thấy muốn khóc. Nhưng em vui rằng bây giờ anh ấy đã trở thành thiên thần của em. Ivy, anh ấy cũng sẽ giúp đỡ chị nữa.” Cô không cãi. Cô không thể tranh luận với một đứa trẻ có niền tin mạnh mẽ như Philip. “Chúng ta cần phải đi thôi.” Cuối cùng cô nói. Cậu bé gật đầu, rồi nhìn qua vai và la lên “Em hy vọng là anh thích chúng, Tristan.” Ivy vội vã tiến lên trước cậu bé. Cô lấy làm mừng về việc cậu bé đến nhà Sammy để ngủ qua đêm. Với Sammy đã trở về, có lẽ Philip sẽ trải qua nhiều thời gian ở trong thế giới thực hơn. Khi Ivy về đến nhà, cô tìm thấy một ghi chú của mẹ cô nhắn lại rằng bà và Andrew sẽ đến dự dạ tiệc, đó cũng là một phần của lễ hội nghệ thuật. “Tuyệt.” Ivy nói to. Cô đã có đủ những cuộc chuyện trò căng thẳng cho một ngày. Một buổi tối chỉ với Ella và một quyển sách hay chính xác là những gì cô cần. Cô chạy lên lầu, đá văng giày ra, và thay chiếc áo thun ưa thích, thứ đã thủng lỗ chỗ và lớn đến nỗi cô có thể mặc nó như một chiếc váy ngắn. “Chỉ có mày và tao, mèo à.” Ivy nói với Ella, đang chạy theo cô lên những bậc thang và xuống trở lại bếp. “Tiểu thư đã sẵn sàng cho bữa tiệc chính chưa nào?” Ivy lấy hai hộp thức ăn để trên quầy bếp. “Cho mày, hải sản viên. Cho tao, cá ngừ. Tao hy vọng là tao không làm lộn xộn chúng lên.” Ella cọ tới cọ lui vào chân Ivy khi cô chuẩn bị thức ăn. Rồi con mèo kêu meo meo êm ái. “Mày hỏi tại sao thức ăn khác thường, đúng không?” Ivy lấy xuống một bộ dĩa thủy tinh chạm hoa văn tương xứng, cùng với một chiếc ly rượu bằng pha lê và một chiếc tô bằng pha lê. “Chúng ta ăn mừng. Tao đã chơi nhạc, Ella, tao đã chơi trọn vẹn từ đầu cho đến cuối.” Ella meo meo lần nữa. “Không, không phải bài mà tao đã tập đâu – và cũng không phải bài mày đàn luôn. Bản ánh trăng. Thật đó.” Ivy thở dài. “Tao đoán là tao phải chơi cho anh ấy lần cuối cùng trước khi tao có thể chơi cho chính mình trở lại. Tao cho rằng bây giờ tao có thể chơi bất kỳ bài nào! Đến đây đi, mèo.” Ella đi theo cô vào trong phòng gia đình và quan sát một cách tò mò khi Ivy thắp một ngọn nến và đặt nó trên sàn giữa họ. “Điều này có tuyệt không, thấy thế nào nào?” Con mèo thả ra một tiếng meo khác. Cô mở cánh cửa kiểu Pháp lớn dẫn ra hiên sau của ngôi nhà, rồi đặt vào máy một dĩa CD nhạc Jazz êm ái. “Mày biết đấy, một số mèo không có đêm thứ Bảy giống như thế này đâu.” Ella kêu rừ rừ suốt bữa ăn. Cô cảm thấy hài lòng khi cô quan sát Ella làm sạch bản thân rồi nghỉ ngơi trên bậu cửa cao có cửa lưới trượt, mũi và tai của cô nàng đặt ở vị trí có thể bắt được mùi hương và những thanh âm nhỏ bé của buổi hoàng hôn. Sau vài phút duy trì niềm hoài vọng cùng Ella, Ivy bới bên dưới tấm nệm ghế một bộ sưu tập truyện mà Gregory đang đọc. Chuyển cây nến ra khỏi luồng gió đối lưu, cô nằm sấp bên cạnh ngọn nến và đọc. Chẳng bao lâu, cô nhận ra rằng cô đã mệt, Những dòng chữ mờ dần đi trước mắt cô, và ngọn nến ném những ánh lung linh thôi miên trên trang sách. Câu truyện thuộc thể loại kỳ ảo, và cô cố tập trung, không muốn bỏ lỡ bất kỳ manh mối nào. Nhưng trước khi kẻ giết người ra tay lần thứ hai, mắt cô đã khép lại. Ivy không biết cô đã ngủ bao lâu. Đó là một giấc ngủ không mộng mị. Trí óc cô giật lên tỉnh thức một cách đột ngột, được cảnh báo bởi tiếng động nào đó. Trước khi cô mở mắt, cô biết rằng trời đã rất khuya. Dĩa CD đã kết thúc và cô có thể nghe được tiếng dế ngoài xa, và đầy đủ đội hợp xướng của chúng. Từ phòng ăn tối vẳng đến tiếng báo giờ êm ái từ chiếc đồng hồ trên mặt lò sưởi. Cô đã lỡ mất việc đếm giờ - mười một? hay mười hai? Không nhấc đầu, cô mở mắt trong căn phòng tối và nhận ra ngọn nến, dù vẫn còn bập bùng, đã cháy đến tận gốc. Ella đã đi rồi, và một ô cửa lưới hé mở, bàng bạc trong ánh trăng. Một cơn gió mát thổi vào trong nhà. Lông măng trên cánh tay của Ivy dựng lên, và da cô có cảm giác nổi gai ốc. Đó là Ella đã trượt qua cửa đấy thôi, cô tự nhủ. Có lẽ ô cửa lưới đã bị mở chốt, và Ella đã đẩy nó mở ra để đi ra bên ngoài – Nhưng luồng gió khá mạnh, lùa vào phòng và luồn qua ô cửa ở phía sau Ivy. Ô cửa đó, dẫn đến phòng tranh, đã được đóng chặt khi Ivy thiếp ngủ. Bây giờ nó đã được mở ra – dù không quay lại, cô biết điều đó. Và cô biết có ai đó đang quan sát cô. Một tấm ván kêu cọt kẹt tại ô cửa, rồi một tiếng khác, gần cô hơn. Cô có thể cảm thấy sự hiện diện tăm tối của hắn lơ lửng bên trên cô. Cô câm lặng hít vào một hơi thở, rồi mở miệng và thét lên.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]