"Xin lỗi vì đã đến muộn. Có nhiều thứ phải đóng gói hơn tôi nghĩ."
Tên pháp sư cười một cách trơ trẽn như thể đã sắp xếp trước với chàng để cùng chàng khởi hành, rồi gõ tay vào chiếc túi cậu ta mang theo, nó quá nặng và to so với vóc dáng của cậu ta.
"Tôi muốn mua một con ngựa, nhung chăn nuôi ở đây đắt một cách kỳ lạ. Nếu chúng ta đi qua biên giới, thì trước tiên chúng ta phải đảm bảo một con ngựa khi chúng ta đến khu vực phía Nam."
Và, với một cái ngáp dài, cậu ta dựa vào đống rơm.
"Vậy thì, tôi sẽ đi ngủ đây. Xin hãy đánh thức tôi khi chúng ta đến nơi."
Riftan lạnh lùng trừng mắt nhìn Ruth rồi nhảy lên túm lấy cổ áo cậu ta. Pháp sư hét lớn.
"Aaack!"
Chàng không quan tâm một chút nào và cố gắng ném cậu ta ra ngoài. Sau đó, tên pháp sư tuyệt vọng bám vào lan can toa xe và kêu lên bằng giọng khẩn thiết.
"Đ-đợi đã, đợi một chút! Hãy nói chuyện đi! Tôi cũng có lý do để ra đi mà."
Riftan tiếp tục lạnh lùng nhìn chằm chằm cậu ta và thả tay ra một cách cẩu thả. Pháp sư sau đó bò trở lại toa xe và ôm chặt lấy hành lý của cậu ta.
"Ngài có đang quá đáng không vậy? Tôi không thế tin rằng ngài vừa cố gắng ném tôi ra ngoài mà không do dự một chút nào! Làm sao ngài có thể nhẫn tâm như vậy khi chúng ta đã chia sẽ những trải nghiệm cùng nhau!"
Riftan giận dữ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-old-memories-nhung-ky-niem-cu/2485870/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.