'Mày đang mong đợi rằng mọi thứ sẽ đứng yên và chờ đợi mày sao? Nếu mày đã nghĩ như vậy, thì mày chẳng khác gì một tên vô lại kiêu ngạo.'
Riftan xoa trán đang nhức nhói và bước nhanh hơn một chút. Tất cả những gì chàng khao khát lúc này là trở về phòng và nghỉ ngơi. Chàng muốn ngủ và không mở mắt trong ít nhất hai ngày.
Tuy nhiên, khi đến lâu đài Croix, ý muốn nghỉ ngơi đột nhiên biến mất. Chàng cũng cảm thấy rằng sẽ chỉ rắc rối hơn nếu chàng gặp đồng nghiệp và chỉ huy của mình. Mặc dù tin tưởng họ, nhưng chàng không có ý định cho họ thấy mặt yếu đuối của mình.
Chàng vòng quanh khu vườn và bắt đầu đi dọc theo con đường rừng vắng vẻ. Cơn đau nhói trong đầu chàng giảm dần khi chàng đi dọc những con đường tắt mà chàng thường đi khi vác than củi trên lưng khi còn nhỏ.
Chàng dừng chân ở một cái cây, tựa lưng vào thân cây lớn, mất một lúc để lấy lại hơi thở. Đột nhiên, chàng nhận ra mình thực sự đang ở đâu, mặt chàng đanh lại. Riftan thở dài trong chán nản, nhìn chăm chú vào tòa nhà phụ màu trắng xám lấp ló trong khu rừng rậm. Chàng không thể tin rằng mình đã lang thang đến tận nơi đó. Chàng lê bước ra khỏi khu rừng, đôi vai rũ xuống như một người mệt mỏi sau một cuộc hành trình dài. Khu vườn mà chàng đã nhìn thấy vô số lần trong ảo ảnh ngày càng đến gần.
Tuy nhiên, nó xuất hiện hoàn toàn khác với những gì chàng nhớ về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-old-memories-nhung-ky-niem-cu/2485854/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.