Ngày hôm sau, Công tước Croix chuẩn bị vô cùng vất vả cho lễ cưới ngay cả trước bình minh. Ông ta dường như rất háo hức quyết tâm thực hiện nghi lễ ngay lập tức, không cho một chàng một cơ hội để thay đổi ý định.
Riftan lo lắng đi lại trong phòng như một con thú bị mắc kẹt. Chàng cảm thấy tội lỗi đầy mình vì đã đặt gánh nặng cho cấp dưới để cứu cha dượng. Chàng sẽ cảm thấy tốt hơn nếu các hiệp sĩ chỉ trích chàng vì những lựa chọn ích kỷ. Tuy nhiên, mặc dù các hiệp sĩ vô cùng tức giận với Công tước Croix, họ không phàn nàn một lời nào về quyết định của Riftan.
Chàng ngồi phịch xuống ghế và lấy hai tay ôm cái đầu đang đau nhói. Nếu chàng thực hiện nghĩa vụ của mình với tư cách là chỉ huy của Đội hiệp sĩ, thì việc chàng nhắm mắt làm ngơ với cha dượng là đúng. Tuy nhiên, chàng không thể chịu đựng được khi làm điều đó. Chàng không thể bỏ rơi ông ấy một lần nữa.
Chàng nhắm chặt mắt. Vào ngày tang lễ của mẹ, hình ảnh cha dượng chàng khóc trong bóng tối hiện lên trong trí nhớ. Ông đã lãng phí mười hai năm để che chở cho họ. Sẽ thật khủng khiếp khi đứa con hoang của ông để ông bị giết trong khi ông chỉ vừa mới có được cho mình một gia đình thực sự.
"Lễ cưới sẽ được tổ chức vào buổi chiều."
Quản gia xuất hiện vào buổi trưa, cùng với những người hầu mang áo choàng và phụ kiện để mặc cùng. Riftan nhìn xuống với vẻ mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-old-memories-nhung-ky-niem-cu/2485824/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.