Chương trước
Chương sau
Bởi vì thành tích học tập của Vân Điệp đã vượt xa những bạn cùng lớp,hơn nữa “thân phận” của cô có hơi đặc thù, cho nên, học kì sau, cô liềnđược chuyển đến “lớp giỏi”.
Cái gọi là lớp giỏi, đại khái chia ra hai loại học sinh.
Một loại là dựa trên kiến thức trung học phổ thông mà có được thành tích học tập giỏi.
Loại còn lại là có gia thế bối cảnh. Ví dụ như con ông cháu cha, con của tổng giám đốc công ty lớn hay con của cổ đông nào đó trong trường học.
Lớp một, hai chính là “lớp cao quý”, học sinh trong cả lớp đều là nhữngkiểu người cậu kiêu ngạo thì tôi cũng kiêu ngạo, có thù thì phải trả.
Mà lớp ba, bốn nằm ở bên cạnh mới thực sự gọi là lớp giỏi.
Vân Điệp bị chuyển đến lớp ba.
Học sinh trong lớp cũng được xem như là tốt, ít nhất mọi người đều tựmình đọc sách, không ai rảnh mà đến tìm cô gây phiền toái, những câu hỏi giống như trước kia cũng không còn xuất hiện.
Ngược lại, học sinh lớp một, hai không có việc gì liền chạy đến lướp ba, bốn tìm chuyện vui, nhưng vẫn còn tốt a!
Bọn họ bất quá là nói chuyện có chút khó nghe một chút thôi, mà nhữnglời khó nghe hơn Vân Điệp cũng đã từng nghe qua nên sớm đã luyện thànhmột thân mình đồng da sắc, công phu đao thương bất nhập.
Một tuần sau khi khai giảng.
– Các em học sinh, tuần sau sẽ bắt đầu khôi phục kiểm tra thường kỳ. Vìvậy, ở nhà các em phải nhớ ôn bài, sổ liên lạc nhớ đưa cho người nhà kýtên vào rồi đem đi nộp lại.
Sau khi cô giáo rời đi, mọi người liền vội vàng thu dọn sách vở rồi quét dọn lớp để ra về.
Vân Điệp đứng ở hành lang lau cửa sổ, người đang lau ở bên trong là Diệp Lan ngồi cùng bàn với cô.
Hai cô một bên lau một bên nói chuyện phiếm rất thoải mái, vui vẻ.
– Này, Cảnh Vân Điệp. Nghe nói cậu có phương pháp học bài rất đặc biệt, nói nghe chút coi!
Vân Điệp quay đầu nhìn lại, là Mã Phù Dung cùng Lưu San San học lớp một, người nói chuyện là Mã Phù Dung.
– Không phải đâu! Là do phương pháp dạy thêm của thầy giáo tớ có chút đặc biệt.
– Đúng vậy! Nghe nói bạn trai của cậu cũng chính là thầy giáo dạy thêm. – Lưu San San nghiêng đầu đánh giá Vân Điệp từ trên xuống dưới.
– Không sai! Học thêm kiêm yêu đương, thật vui đúng không?
Mặt của Vân Điệp lập tức đỏ lên, vội vàng kéo cổ áo lên cao.
– Quá chậm! Tất cả đều thấy hết rồi. – Lưu San San cười nhạo nói.
Mã Phù Dung cũng nói.
– Khỏi che, mọi người ai chẳng có!
Vân Điệp cúi đầu xuống, đem tầm mắt quay lại cửa sổ, nhưng hai cô, một người lại một người bước lại gần.
– Nếu là hiệu quả từ việc học thêm, vậy cậu dẫn anh ấy đến đây chia sẻ với mọi người một chút đi!
– Sao? – Vân Điệp ngạc nhiên quay đầu lại.
– Chia sẻ?
– Đúng vậy! Ba tớ nói, nếu như tớ không thi đậu đại học sẽ đưa tớ đinước Anh, ở tại ký túc xá của tu viện, tớ nhất định sẽ bị nghẹn đến chết mất! – Mã Phù Dung khoa trương hoa chân múa tay.
– Vì vậy, cậu cũng dẫn anh ấy đến đây giúp mọi người học thêm đi! Hắn muốn tiền hay tình đều có thể, muốn ăn thịt cũng được!
Bỗng nhiên, Vân Điệp thật hối hận vì đã để cho Vu Kiệt đem cô đi pub, karaoke, đánh bi da, nhảy khiêu vũ.
Cô ở những nơi đó mà học được những câu không đứng đắn.
Lúc mới bắt đầu thì còn cảm thấy thú vị nhưng là hiện tại, cô hi vọng một chữ cô nghe cũng không hiểu.
– Nhưng…nhưng mà anh ấy rất bận.
– Không sao. – Lưu San San vỗ vỗ vai của cô.
– Chúng tớ với cậu sẽ cùng nhau học thêm.
Như vậy là muốn cùng nhau học giáo dục sức khỏe sao?
– Nhưng mà…
Vân Điệp càng nghĩ càng loạn.
Mã Phù Dung thấy thế sắc mặt liền trầm xuống.
– Này! Cậu mà không đồng ý thì chính là không nể mặt đấy?
Vân Điệp vội vàng lắc đầu.
– Nhưng mà…mà anh ấy chưa chắc đã đồng ý đâu!
– Tớ mới không tin! Cho ăn thịt mà anh ta cũng không cần chắc?
Vân Điệp hoàn toàn không biết phải làm như thế nào mới ổn.
– Nhưng anh ấy…anh ấy…
Diệp Lan thật sự không nhìn nổi nữa, vì thế mở miệng nói:
– Các cậu không nên ép buộc cậu ấy như vậy chứ! Có bản lĩnh thì trựctiếp đi tìm bạn trai của Vân Điệp để hỏi đi, đến tìm cố ấy làm gì!
– Này! Cậu thật to gan mà! – Lưu San San liếc mắt nhìn cô.
– Không tìm đến cậu gây phiền toái thì cậu nên vui vẻ mới đúng, còn dám quản mấy chuyện này của chúng tớ!
Lớp trưởng đứng nhìn nửa ngày, rốt cuộc cũng không nhịn nổi nữa, chạy đến bênh vực kẻ yếu.
– Nếu các cậu thật sự muốn học thêm, vậy thì đến tìm ba mẹ của các cậuđi! Bọn họ có nhiều tiền như vậy chắc chắn sẽ tìm được cho các cậu thầycô giáo dạy thêm giỏi nhất!
Mã Phù Dung cùng Lưu San San nhìn thấy mọi người trong lớp ba đang chậmrãi tụ tập lại đây, giống như muốn làm chỗ dựa cho Vân Điệp vậy.
Các cô trộm liếc mắt trao đổi ý kiến. Hai người liền cực kì ăn ý mà đồng thời tiến lên một bước, vẫn giữ lại thái độ kiêu ngạo khi đối diện vớihọc sinh trong lớp ba.
– Chúng tớ là đang nói chuyện với cậu ấy. Quan hệ khỉ gì tới các cậu!
– Tớ sẽ đi tìm giáo viên. – Lớp trưởng uy hiếp nói.
Mã Phù Dung cười lạnh nói.
– Đi tìm đi! Tớ sợ chắc! Nói cho cậu biết, nếu tớ muốn thì…
– Vu Kiệt!
Vân Điệp đột nhiên quát to một tiếng, chạy qua giữa hai người Mã PhùDung cùng Lưu San San làm cho bọn họ lảo đảo phải lui về phía sau mộtbước.
Nhìn thấy Vu Kiệt đang từ xa bước đến, cô liền chạy tới chỗ anh. Sau đóhai cánh tay giống như keo mà ôm chặt lấy thắt lưng của Vu Kiệt.
– Làm sao vậy, tiểu Điệp? Có chuyện gì xảy ra ư? – Anh cau mày hỏi.
Vân Điệp im lặng một lát sau, mới chậm rãi ngẩng đầu lên, lộ ra vẻ mặt đáng thương đang nở nụ cười.
– Không có gì cả! Chỉ là có chút nhớ anh mà thôi!
– Phải không? – Vu Kiệt nhếch cao hàng lông mày nhìn về phía một đống người đang tụ tập ở trước cửa lớp học.
– Có người bắt nạt em sao?
– Thật sự không có gì hết mà! – Vân Điệp vội vàng đổi đề tài.
– Sao anh lại đến đây?
Vu Kiệt cúi đầu xuống nhìn cô.
– Anh đem bản kế hoạch đến cho thầy hiệu trưởng, thuận tiện đến đây đón em luôn! Có thể về chưa?
Vân Điệp do dự một chút:
– Em…em còn chưa có lau xong cửa sổ.
– Lau cửa sổ ư? – Vu Kiệt ôm cô đi về phía lớp học.
– Đến đây, anh giúp em lau.
Hai người bọn họ dừng lại ở trước mặt của Mã Phù Dung và Lưu San San.
Vu Kiệt cúi đầu nhìn Vân Điệp đang lo lắng ở trong khuỷu tay của anh,lại ngẩng đầu nhìn thái độ của hai người bạn gái đang đứng che ở trướcmặt mình, trong lòng anh liền đoán sơ qua được tình huống.
– Hai người có việc? – Anh lạnh lùng hỏi.
Hai bạn gái dùng ánh mắt thưởng thức nhìn Vu Kiệt từ trên xuống dưới.
– Nicky, anh ấy thật khỏe nha! – Mã Phù Dung cà lơ phất phơ nói.
Lớp trưởng lặng lẽ chạy đến văn phòng.
– Phải không? – Khóe miệng Vu Kiệt nhếch lên.
– Hai bạn cũng thật tiên tiến.
Hai bạn gái đồng thời biến sắc.
– Ê! Đừng thấy cho chút mặt mũi liền lên mặt! – Lưu San San ngẩng cao đầu.
– Anh chính là bạn trai của Cảnh Vân Điệp ngốc nghếch này ư? Thông báovới anh một tiếng trước, về sau chúng em sẽ cùng với cậu ấy học thêm,vìvậy anh muốn phần thưởng gì liền nói đi!
Vu Kiệt híp đôi mắt lại.
– Phần thưởng?
– Đúng! Cái gì cũng được. Nhìn anh chắc là muốn tiền rồi. Bất quá muốn tình cũng có thể. – Mã Phù Dung ái muội chớp chớp mắt.
– Nếu muốn thì điện thoại nói trước một tiếng là được.
Vu Kiệt nhíu nhíu mày.
– Cô không phải là gái bán hoa đó chứ?
– Anh! – Mã Phù Dung trừng lớn mắt.
– Anh không chịu làm theo có đúng hay không? Nói cho anh biết, em là…
– Không cần nói! – Vu Kiệt quả quyết đánh gãy những câu nói hàm hồ của hai cô.
– Tôi còn rất nhiều việc bề bộn, không có thời gian rảnh cùng hai cô nói chuyện phiếm!
Hai đôi mắt, bốn ngọn lửa.
Hai cô gái không biết trời cao đất rộng này đang muốn tiến lên cãi nhau với thì…
– Giáo viên đến kìa!
Ánh mắt của mọi người liền nhìn theo một hướng, chỉ có Vu Kiệt vẫn không nhúc nhích, à, còn có Vân Điệp nữa.
Bởi vì Vu Kiệt đem cô ôm quá chặt nên cô căn bản không thể động đậy.
Vu Kiệt nghe thấy âm thanh đang tiến đến gần, tiếp theo là tiếng kêu sợ hãi vang lên ở phía sau anh.
– Vu giáo sư, thành thật xin lỗi, là…
Vu Kiệt nhăn mày lại, anh cũng không quay đầu lại mà nói:
– Tôi nói rồi đừng có gọi tôi là giáo sư, tôi không thích, cứ gọi tôi là Vu Kiệt là được rồi.
– Được được. – Chủ nhiệm Tiêu Huấn của lớp một và ba lần lượt theo thứ tự đi đến trước mặt anh.
– Giáo…à, Vu Kiệt, thực xin lỗi, là do học sinh này không biết phảitrái, tôi nhất định sẽ trừng phạt các em thực nghiêm khắc, xin cậu…
– Tôi thì không sao cả!
Vu Kiệt không vui nói:
– Nhưng mà tôi hy vọng sẽ không có người đến quấy rầy tiểu Điệp.
– Đương nhiên. – Chủ nhiệm lớp ba liên tục gật đầu.
– Tôi nhất định sẽ đặc biệt chú ý đến, không cho người nào đến quấy rầy em ấy.
Vu Kiệt còn muốn nói nhưng bị Vân Điệp kéo lấy áo lông của anh ngăn cản, rồi nói:
– Tốt lắm! Thực sự không có chuyện gì to tát cả! Mọi người bất quá cũnglà do rất muốn thi đậu đại học cho nên lời nói có chút kịch liệt màthôi!
– Đúng đúng, mọi người hy vọng đều có thể thi đậu. Mà thời gian lại thật gấp gáp cho nên liền có chút kích động, tôi nghĩ…
Chủ nhiệm lớp ba do dự một chút.
– Nếu như thuận tiện, có thể hay không mời giáo…à, mời cậu đến đây dạythử vài tiết học để cho các giáo viên hiểu được một ít phương pháp dạyhọc của cậu. Nếu như có thể trực tiếp nhìn thấy cách cậu dạy học khi ởtrên lớp, đối với chúng tôi nhất định sẽ giúp ích được rất nhiều. – Thầy giáo cẩn thận lên tiếng.
Vu Kiệt trở nên trầm tư, dạy thử vài tiết học sao?
– Được rồi! Được rồi!
Vân Điệp lại bắt đầu kéo kéo áo lông của anh.
– Dù sao, ở Đại học T anh lên lớp cũng đều vào buổi sáng, buổi chiều đều rảnh đấy thôi. Mỗi ngày đến đây giúp bọn em dạy thử vài tiết học thì có sao đâu?
Mỗi ngày dạy vài tiết?
Vu Kiệt phút chốc trừng lớn hai mắt, nhất thời làm cho Vân Điệp dừng lại động tác kéo áo, hoang mang hỏi lại:
– Em nói sai cái gì rồi sao?
Nói sai cái gì?
Vu Kiệt không khỏi liếc mắt trợn trắng, rồi sau đó lắc đầu cười khổ.
– Được rồi! Cho là anh sợ em đi.
Vân Điệp cười đến thật vui vẻ, chủ nhiệm lớp ba cùng chủ nhiệm lớp một cũng đang muốn hoan hô thì Vu Kiệt lại mở miệng nói.
– Nhưng mà, tôi chỉ dạy mỗi lớp của tiểu Điệp mà thôi, mỗi ngày sẽ dạytiết cuối cùng, dạy xong thì chúng tôi sẽ cùng nhau về nhà.
Chủ nhiệm lớp ba hơi hơi sửng sốt.
– Cùng nhau về nhà?
Không phải là sống chung đấy chứ?
Vân Điệp vội vàng giải thích.
– Nhà của Vu Kiệt ngay sát vách nhà của em, chúng em nhờ như vậy mới quen được nhau.
Như vậy cũng không tính là nói dối đi, chỉ là thiếu một câu hiện tại cô đang ở nhà anh mà thôi.
– À, thì ra là như vậy! – Thầy giáo tỉnh ngộ gật gật đầu.
– Vậy…cuối tuần này bắt đầu được không?
– Được. – Vu Kiệt đồng ý.
– Quyết định được rồi đúng không? – Vân Điệp hỏi.
– Nếu đã quyết định được rồi thì Vu Kiệt mau đến đây giúp em lau cửa sổ đi! Lau sạch là chúng mình được về nhà rồi.
Đường đường là một đại giáo sư lại đi lau cửa sổ!
Thầy giáo thấy như thế nào cũng không được, đang muốn lên tiếng ngăn cản thì lớp trưởng với vẻ mặt vui mừng đã chạy tới lấy khăn lau từ trên tay của Vân Điệp.
– Không cần, để đấy tớ lau là được rồi, cậu về nhà trước đi! – Nói xong, lại nhỏ giọng nói thêm một câu.
– Cảm ơn cậu, Cảnh Vân Điệp.
Vân Điệp vui vẻ cười rộ lên:
– Không cần khách khí, tớ chỉ hy vọng mọi người đều có thể thi đậu được đại học mà thôi!
Vân Điệp cùng Vu Kiệt đi về phía cổng trường, đi chưa được vài bước, cô nhịn không được quay đầu lại.
Chỉ thấy Mã Phù Dung cùng Lưu San San đang đứng ở trước mặt hai thầygiáo nghe giáo huấn, đầu cúi càng ngày càng thấp, chắc bị mắng rất thảm!
Cô thật đồng tình với các bạn ấy, nhưng mà…
Xứng đáng!
Ai bảo các cô ấy muốn Vu Kiệt giúp học thêm “giáo dục sức khỏe” chứ!
***
Vừa nhìn thấy Vu Kiệt rời khỏi trường, Cảnh Vân Nghê lập tức lái xe về nhà.
Cô biết trước khi Vu Kiệt về nhà đều sẽ ghé vào siêu thị mua mấy thứ đồăn mà Vân Điệp đã dặn, cho nên, cô khẳng định có thể về nhà trước để chờ anh.
Đứng trước cửa nhà Vu Kiệt chờ hơn nửa tiếng đồng hồ mới thấy Vu Kiệt trở về.
Cảnh Vân Nghê chú ý tới lúc Vu Kiệt nhìn thấy cô liền nhíu mày, nhưng cô cũng không thèm để ý, có thể một mình ở cùng với anh mới là điều quantrọng nhất.
Vu Kiệt một bên mở cửa một bên nói:
– Tiểu Điệp không có ở nhà.
– Em biết. – Cảnh Vân Nghê gắt gao đi theo phía sau lưng anh.
– Em có chuyện muốn nói với anh, có được không?
Vu Kiệt bước vào nhà một bước, buông mọi thứ trong tay xuống xong liền xoay người lại ngăn Cảnh Vân Nghê ở ngoài.
– Không được. Tôi không thích có người quấy rầy cuộc sống cá nhân của tôi.
– Chuyện có liên quan đến Vân Điệp cũng không được sao?
– Chuyện của Vân Điệp? – Vu Kiệt vẻ mặt sâu xa khó hiểu nhìn cô ta liếc mắt một cái.
– Vậy ở đây nói đi!
– Ở đây? – Cảnh Vân Nghê không khỏi nhíu mày lại.
Nếu nói ở đây vậy thì bước tiếp theo phải thực hiện như thế nào đây?
Cô không thể cứ ở đây mà ngã vào lòng của anh được!
Nếu như bị người nhà C hay nhà D nhìn thấy Cảnh Vân Nghê ở nhà A thếnhưng chạy đến nhà B để câu dẫn nam nhân, khẳng định sẽ bị mọi ngườicười nhạo cho đến chết!
Được rồi!
Từ từ thực hiện từng bước một cũng tốt, dù sao thời gian cũng còn gần 5tháng, đủ để cho cô thực hiện được kế hoạch, chắc chắn cô sẽ thành công.
Cho nên, đầu cô hơi hơi chuyển, liền bắt đầu đem lời nói dối đã chuẩn bị tốt từ trước ra nói.
– Là như thế này, ba em cảm thấy thật mất hứng đối với việc Vân Điệpluôn luôn không chịu trở về nhà. Ông nói, lần này nếu em ấy vẫn khôngchịu trở về thì sau này sẽ không cho em ấy trở về nhà nữa. – Cảnh VânNghê cố ý dọa anh.
Anh không có khả năng cả đời này đều giữ lấy đứa ngốc nghếch vô tích sự này đi?
Nhất thời đồng tình là một chuyện, phụ trách cả đời chính là sự kiện quan trọng đầy phiền toái!
Vu Kiệt hai tay ôm ngực dựa vào cánh cửa.
– Thật không?
– Thật sự, không có lừa anh đâu!
Cảnh Vân Nghê cố gắng nói cường điệu nhất có thể.
– Em luôn luôn khuyên ông ấy nên cho Vân Điệp thêm một ít thời gian nữađể suy nghĩ. Nhưng mà càng ngày ông ấy càng bất mãn. Em cũng không biếtcòn có thể khuyên ông ấy thêm bao lâu nữa. Anh tốt nhất là nên nhanhnhanh đưa ra quyết định đi, nếu không đến lúc anh phải quay trở lại nước Mỹ, Vân Điệp sẽ không có nhà để mà về đâu.
– Phải không? – Vu Kiệt vẫn như cũ không nói.
Cảnh Vân Nghê không tự giác nhíu nhíu mày.
Sao giống như anh ấy hoàn toàn không quan tâm vậy?
Cô ở trong lòng nói thầm nhưng miệng vẫn không chịu buông tha mà tiếp tục nói.
– Ba em cũng không phải là người có tính kiên nhẫn, tính cách nóng nảycủa ông rất dễ bị bộc phát. Nhưng mà, rốt cuộc Vân Điệp vẫn là con gáicủa ông nên ông cũng rất luyến tiếc. Cho nên, ngày hôm đó lúc hai ngườibọn anh rời đi xong, ba em lập tức liền cảm thấy hối hận. Nhưng ông làngười lớn nên không thể hướng anh cúi đầu xin lỗi được, đúng không? Bởivậy, ông mới nói bọn em đến đây truyền lời muốn em ấy về nhà.
– Nhưng mà, lâu như vậy rồi Vân Điệp vẫn chưa chịu trở về, trong lòng ba em rất không thoải mái. Ba mẹ la mắng con cái cũng là vì muốn tốt chocon mình. Kết quả Vân Điệp mới bị mắng một chút đã không chịu trở vềnhà, mọi người nhìn vào sẽ nghĩ là do em ấy bất hiếu! Cho nên, ba emkhông nhịn được đã nói, nếu lần này Vân Điệp vẫn không chịu trở về thìsau này vĩnh viễn cũng không được trở về.
Vu Kiệt không nói gì, thủy chung vẫn dùng ánh mắt thâm thúy mà nhìn chằm chằm vào cô ta.
– Đương nhiên chúng em thật cảm kích lòng tốt của anh. Có thể dùng thânphận người ngoài mà chủ động đến trợ giúp Vân Điệp cải thiện tình hình.Nhưng mà, lòng tốt của anh chung quy cũng sẽ có giới hạn. Tương lai nếuanh về nước Mỹ mà ba em lại không cho Vân Điệp trở về nhà, anh nói xemlúc đó Vân Điệp phải làm sao bây giờ? Anh như vậy ngược lại không phảilà đang hại em ấy sao?
– Anh cả của cô ấy sẽ nguyện ý, cũng sẽ có khả năng giúp đỡ cô ấy. – Vu Kiệt nhàn nhạt nói.
Cảnh Vân Nghê không khỏi ngây ngẩn cả người, phản ứng lại lập tức lên tiếng phản bác:
– Không sai. Cho dù đến lúc đó anh hai có mang em ấy chuyển ra ngoài ởđi nữa cũng không sao. Nhưng mà anh ấy bận rộn như vậy, cũng giống nhưVân Điệp sống một mình vậy, cuộc sống như không phải sẽ rất bi thảm sao?
– Khi đó cô ấy cũng đã vào học đại học, tự nhiên sẽ có bạn bè đến chiếu cố.
Cảnh Vân Nghê nhíu mày.
– Nhưng mà…
– Không cần nói gì hết, tôi luôn giữ vững nguyên tắc của chính mình. Trừ phi tôi có thể xác định được Vân Điệp sẽ không bị các ngươi ngược đãinữa, bằng không tôi sẽ không để cho cô ấy trở về gặp các ngươi.
– Nhưng mà ba em…
Vu Kiệt nhìn đồng hồ.
– Thực xin lỗi, tôi còn có việc muốn đi ra ngoài.
Ý anh bảo cô lui ra phía sau, tiếp theo, anh bước ra rồi quay người lại khóa cửa lại, sau đó bỏ lại một câu.
– Thật có lỗi, có việc gì thì ngày mai đến trường học rồi nói sau.
Sau đó liền bước vào trong thang máy.
Cảnh Vân Nghê ngơ ngác nhìn cửa thang máy đóng lại, không khỏi ảo não vạn phần, dậm chân một cái, rồi sau đó căm giận rời đi.
Thật là ra chiêu thất bại mà, hoàn toàn không có được chút thành công nào!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.