Đào Tư Di cảm thấy, nếu trong nhà Diệp Lan Trăn có đất, khẳng định anh sẽ là người nông dân cần cù lao động nhất. Anh vất vả rơi mồ hôi khẳng định sẽ gieo trồng không sót một nơi nào, kể cả là trong góc nhỏ.
Đào Tư Di cảm thấy, nếu mình không may là khối đất kia, khẳng định cô sẽ vô cùng thống khổ, bởi vì chủ nhân tùy ý tưới, dẫn đến cô hận không thể trở thành sa mạc thật sự, ít nhất nơi đó còn ít người quan tâm đến.
“Nàng dâu nhỏ à, anh muốn nghe em nói em yêu anh.” Diệp Lan Trăn lật tới lật lui trên người cô, cánh tay cô ôm chặt cổ anh, ý muốn chậm lại một chút độ va chạm mạnh yếu.
“Vợ à…”
“Yêu…, em yêu…” Đào Tư Di mê mang phun ra âm điệu vỡ tan, khiến người đàn ông phía trên thỏa mãn càng dùng lực khai khẩn đất đai.
“Bảo bối, anh hận không thể để em chết như thế này. ”
Diệp Lan Trăn luôn luôn thích thời điểm hoan ái, ngôn ngữ thô lỗ. Đào Tư Di chỉ có thể ngoảnh mặt làm ngơ bởi vì cô không biết nên trả lời như thế nào.
Có người nói đàn ông là sinh vật thích khiêu chiến, chiến đấu liên tục, anh có thể nhanh chóng trưởng thành.
Diệp Lan Trăn hiện tại toàn bộ đều đặt trong trạng thái chiến đấu, hỏi anh muốn cùng người nào chiến đấu, anh khẳng định sẽ lập tức lộ tươi cười gian trá, vươn đầu lưỡi yêu nghiệt kia ra, khẽ liếm khóe miệng. Giống như đang cười yêu mị nhớ lại dư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-no-2/3092159/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.