Edit: Ong MDBeta: Vô PhươngVừa nghe những lời châm chích kia, Thanh Huyền liền mở mắt ra, ánh mắt sáng ngời có thần vô thức nheo lại, khẽ cong như vầng trăng khuyết.
Không cần quay lại, hắn cũng biết ai tới.
“Thầy trò ở chung, chịu ơn dạy dỗ, đương nhiên phải có tình thâm.” Hắn cúi đầu, không bận tâm mình đang bị phạt quỳ, biểu hiện như đang đáp lễ. Cố ý nhấn mạnh hai chữ “tình thâm”, nét mặt thoáng chút đùa cợt: “Đế tôn không có ai bên cạnh, có muốn cũng không thể hiểu được tình cảm này nên ghen tỵ sao?”
Đúng vậy, người đến là Chí tôn Ngọc hoàng đại đế Hạo Thiên!
“Thế nào?” Khi đến gần, Hạo Thiên kiêu ngạo nhìn từ trên xuống, đánh giá hai người đang quỳ trước mặt, khuôn mặt không chút ý cười cố ý kéo dài mấy từ cuối: “Không ngờ hai thầy trò ngươi tình cảm bền vững hơn vàng, ngươi muốn mượn chuyện này để chê cười bản đế tôn cô đơn hiu quạnh sao?”
Cụm từ “tình cảm bền vững hơn vàng” này không hề có chút ghen tỵ, ngược lại ý chê cười quá mức rõ ràng.
Thiên Sắc thản nhiên nhìn Thanh Huyền, đôi mắt sáng trong sâu như đầm nước:”Thanh Huyền, bình tâm tĩnh khí, mặc tụng 《 Bạt Độ Huyết Hồ Bảo Sám 》, không được nói năng xằng bậy trước mặt các vị tiền bối.” Nàng bình thản lên tiếng nhắc nhở, dừng một chút rồi nhắm mắt lại, không chút bối rối sợ hãi: “Chắc là Đế tôn có điều hiểu lầm. Đệ tử phạm lỗi, làm sư phụ đương nhiên khó thoát khỏi trách nhiệm dạy dỗ không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-nguyen/2124849/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.