Thấy giọng Bạch Liêm gay gắt như muốn nhắc lại chuyện cũ, Thiên Sắc biết dù đã qua nhiều năm nhưng sư huynh vẫn chưa hết oán hận. Nàng lắc đầu khẽ thở dài, giọng nói pha chút chua xót hiếm thấy: “Tiểu sư huynh, người người khắp chốn vốn đã chửi bới huynh lòng dạ hẹp hòi, lời nói cay độc. Bây giờ huynh nhắc lại chuyện xưa làm gì để kẻ có ‘tâm’ lại thêm bôi đen xóa trắng?” 
Nghe giọng Thiên Sắc gần như là khuyên nhủ, khuôn mặt Bạch Liêm thoáng hiện nét cười. Y chỉ Thanh Huyền, thần sắc lạnh nhạt, giọng trầm xuống thốt ra từng chữ, ánh mắt tỏ rõ sự không đồng tình: “Thằng ranh này giờ là đồ đệ của muội, nể mặt muội ta không tính toán với nó, nhưng tên kia thì không.” Nói được nửa câu, y không kìm chế được nghiến răng nghiến lợi, giống như ‘tên kia’ với y có mối thù không đội trời chung vậy. “Ta vốn là người có thù tất báo, y muốn chửi cũng được, muốn lên án cũng không sao, muốn đâm sau lưng cũng không vấn đề, cứ đến đây thử xem, ta đã khi nào sợ y chưa! ?” 
Thấy tiểu sư bá chỉ thẳng mặt gọi mình là thằng ranh, Thanh Huyền liền nhìn sư phụ. Bắt gặp vẻ mặt không bận tâm của sư phụ đành cúi đầu ngoan ngoãn im lặng, cố gắng coi như không nghe không thấy, mắt mù tai điếc. 
Thiên Sắc biết, những gì liên quan đến chuyện trước kia đều vô tình khơi lửa giận của Bạch Liêm, nếu cứ tiếp tục thì với tính tình nóng nảy của y không biết sẽ gây ra tai họa gì. Đành chịu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-nguyen/137233/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.