dit: Như BìnhBeta: Vô Phương
….Bây giờ trâm gãy bình tan
Kể làm sao siết muôn vàn ái ân
Trăm nghìn gửi lạy tình quân’
Tơ duyên ngắn ngủi có ngần ấy thôi…
(Truyện Kiều – Nguyễn Du)…..
Trông kỹ cái bóng kia thì quả thật là oan hồn một nữ tử, có điều chỉ trong phút chốc cái bóng dần dần hóa thành thực thể, lẩn khuất trong màn sương đen mờ mịt là một ác quỷ mặt xanh nanh vàng, tóc tai bù xù trông rất đáng sợ.
Dưới ánh trăng, khuôn mặt ác quỷ lấp lóe ánh xanh, bốn cái răng nanh thật to chìa ra ngoài môi, đôi mắt tuôn trào hai dòng máu tươi đỏ sẫm. Những màu sắc lạ lùng đối nghịch nhau càng khiến nàng ta thêm ma mị đáng sợ.
Nàng ta vươn mười ngón tay dữ tợn, cất tiếng chẳng biết là đang khóc hay cười với Thiên Sắc và Thanh Huyền đang đứng trước mặt, hoàn toàn không thèm quan tâm Thiên Sắc mà quay đầu xông thẳng vào Thanh Huyền.
Thiên Sắc biết, nữ la sát có thể nhận ra được hơi thở của con người. Nàng là tiên nên đương nhiên không có hơi thở của con người, còn Thanh Huyền không những là một người sống mà còn là một thiếu niên tràn ngập sức sống, dương khí trên người rất nồng nặc, đương nhiên sẽ trở thành mục tiêu của nữ la sát.
“Thanh Huyền, mau dùng Tỏa Hồn Quyết triệu hồi kiếm hồn!” Nhận thấy nữ la sát muốn vọt tới tấn công Thanh Huyền, Thiên Sắc biết mình không thể nhúng tay. Cho dù khó khăn đến thế nào đi nữa, nàng cũng phải để Thanh Huyền tự mình đối phó mới có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-nguyen/137231/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.