🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Dù đã dành cho nhau những thứ tốt đẹp nhất, thì thứ gọi là đam mê, sự sắp đặt có trước. Sẽ trói buộc khiến hai người do dự.

Minh Huy Trình kể tôi nghe về công việc mà anh ta hiện đang làm. Ban đầu rõ ràng tôi có thể biết, không hẳn.. Mà là ai vừa nhìn vào cũng biết nhưng chỉ có tôi là lại cố lừa bản thân không hiểu rõ vấn đề, không chấp nhận sự thật.

Thành ra tới tận lúc nghe anh ta nói, cái hy vọng không muốn chấp nhận sự thật kia của tôi như dập tắt.

Minh Huy Trình rõ ràng là loại người không hề đơn giản ngay từ đầu. Riêng mỗi mình tôi là ngu ngơ tự cho rằng anh ta không như vậy..

"Sợ rồi à?"- Minh Huy Trình hỏi tôi.

Ngước nhìn người đối diện. Tay tôi bất giác ôm chặt ly trà sữa trong tay. Hơi lạnh truyền vào lòng bàn tay lạnh buốt.

"Chuyện này đúng là ban đầu em cũng đoán được vài phần, nhưng có lẽ không dám đối mặt nên vô thức cuốn theo lời nói dối của anh."- Minh Huy Trình dù vẫn lắng nghe, cơ mà hành động lại tinh tế chăm cho tôi. Anh gỡ tay tôi ra khỏi ly trà sữa, nhanh tay lấy khăn giấy lau đi vết nước lạnh.

Rồi cả hai cứ ngồi như thế nói chuyện, tay đan tay, đôi tình nhân ngồi tình tứ với nhau.

"Anh biết em không thích anh trở nên giang hồ, cáu kỉnh của trước kia. Nên anh đã cố gắng tìm một công việc khác để em đỡ lo lắng cho anh hơn. Được không em?"- Đúng là lời nói ngọt ngào của đàn ông luôn khiến lòng dạ đàn bà tan chảy.

Tôi lập tức đồng ý mà chẳng màng tới kết quả. Công việc của anh ổn thỏa, thì về phía tôi cũng có thể coi là tạm ổn. Đó là ngoại trừ trường hợp anh Gia Nghĩa đi tuần trăng mật với cô vợ bé nhỏ của anh..

"Bé Huyên cố gắng ở lại, anh chị đi xong sẽ về với em nha? Được không?"- Chị dâu ôm tôi như một cái an ủi. Thấy tôi xị mặt ra mới thêm vài câu nịnh nọt cho đỡ tủi thân. Nhưng nói gì thì nói, tôi vẫn là người hiểu rõ vấn đề này.



Nếu anh Gia Nghĩa đi, chị dâu cũng không có mặt ở triển lãm. Thì công việc sẽ dồn hết lên tôi, và đương nhiên nó đồng nghĩa với việc tôi sẽ mất sự tự do của những ngày trước kia...

"Bồ mày cũng ở đây mà, chưa kể cũng chả phải dạng xa lạ gì ở đây. Miễn là đừng can thiệp nhiều quá thì anh đây cũng tạm chấp nhận."- Anh Gia Nghĩa nói với giọng hời hợt. Có lẽ là đang ghen tị với tôi. Khi đã cướp (tạm thời) cô vợ bé nhỏ của anh ấy.

"Thôi đi. Em thà nghe chị dâu cho lời ngon ngọt còn hơn nghe anh, lời anh Nghĩa nói chả khác gì vừa khen vừa đá đểu. Anh chị cứ đi tận hưởng tuần trăng mật đi, em ở đây lo được."

Dạo trước có anh Gia Nghĩa ở đây hôm nào cũng ở lại tăng ca, hiếm khi được mấy bữa học trên trường, hay có vài bữa đi nhậu với bạn bè thì may ra còn rảnh được một chút. Chứ mà để người từng trải này biết, thì sự rảnh rỗi của tôi sẽ bị kiểm soát đến mức tối thiếu.

Tại sao tôi lại gọi là 'người từng trải' vì anh Gia Nghĩa từng học ở trường này. Mọi thứ đều nắm gọn trong lòng bàn tay khi mà anh có được sự quan tâm của các giảng viên đại học ở đây.

Có những lúc còn căn dặn tôi 'Chớ có lười biếng, thành phẩm nói lên cả quá trình'. Cứ thế tôi như làm trâu làm ngựa cho anh Gia Nghĩa.

Ngày đầu tiên không có chủ triển lãm, tôi cảm thấy số lượng công việc cũng gọi là tàm tạm.

Minh Huy Trình đương nhiên cũng có thường xuyên ghé thăm tôi, nếu có giúp đỡ thì vẫn có hỗ trợ tôi không ít

Chúng tôi cứ như thể đôi vợ chồng bận rộn với công việc, sơ hở là phát cơm chó cho đồng nghiệp xung quanh.

Đỉnh điểm cho tới một hôm. Trong lúc đang chuẩn bị cho cuộc gặp mặt với đối tác do anh Gia Nghĩa cẩn thận sắp xếp trước tận một tháng. Việc để tâm tới những thứ xung quanh là rất hiếm.



Vào công đoạn cuối cùng, tôi đang hơi lơ đi vì lo quan sát mọi thứ xung quanh. Đây có thể gọi là thói quen mỗi khi tôi vừa trải qua khoảng thời gian bận rộn đến đau não. Vô tình dừng lại trước một bức tranh, không biết nó đã được đặt ở đây như thế nào. Nhưng mọi họa tiết, cách dùng màu đó đã thành công thu hút sự chú ý của tôi. Tay vô thức giơ lên như muốn chạm vào bức tranh, đi vào câu chuyện trước mắt.

Ngay tại thời điểm đó đã có một bàn tay giơ lên ngăn tôi lại. Mọi chuyện xảy ra rất chậm, chỉ có mỗi tôi là nhảy số ngay tức khắc: "Minh-.."

Vừa thốt lên chưa tròn vành rõ chữ, tôi mới phát hiện ra người kia không phải Minh Huy Trình, người tôi đang nghĩ tới.

Không để tôi giành quyền nói, người phụ nữ này lập tức giải đáp. Ánh mắt hơi hướng về phía bức tranh, bàn tay đang nắm lấy tay tôi kia cũng hạ xuống thấp chứ không nỡ buông.

"Bức tranh này trông điên rồ thật sự. Nó là tác phẩm của một cô nàng năm nhất, được mọi người đồn thổi là thần đồng của trường, người đánh bóng cho danh tiếng ngôi trường đó."

Tôi cũng nêu lên quan điểm của bản thân..

"Cảm giác vừa nhìn vào đã cảm nhận rõ được trái tim của người này đang ẩn chứa điều gì. Nhưng nếu nói về độ hoàn hảo thì chưa hẳn. Nhìn kĩ có thể thấy được vài nét cọ còn do dự. Người này chưa cảm thấy thỏa mãn về bức tranh này."

Nghe thế người phụ nữ kia quay qua nhìn tôi. Nhưng khi tôi vừa quay sang thì đã bị một bàn tay che đi tầm nhìn, hoảng loạn có.

Ngay khi tóm được tôi, người đằng sau mới cất tiếng: "Phó Minh Đan, mày tới đây làm gì?"

Nghe thấy ba từ 'Phó Minh Đan' tưởng chừng xa lạ ấy lại khiến tôi có chút gần gũi. Suy nghĩ hồi lâu mới ngộ nhận ra một điều.

"Đan Hy?!"- Tôi gỡ tay Minh Huy Trình ra, trố mắt nhìn người đối diện với vẻ chờ đợi. Đáp lại tôi là một nụ cười ấm áp như ánh mặt trời. Không ngờ tôi và cậu ấy lại có ngày tái ngộ như này.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.