Mở mắt ra, việc đầu tiên khiến tôi khó chịu đó là thứ ánh sáng mờ ảo như ánh trăng kia. Tôi thấy lờ mờ một bóng người cùng với tiếng bánh xe kéo đều trong đêm. Chợt ánh đèn sáng chói được bật lên, khiến tôi có chút choáng ngợp. Vội nhắm ghiền mắt lại.
Vì tò mò người đưa tôi tới đây là ai. Từ từ mở hé mắt, cái khung cảnh của người ấy lại một lần nữa xuất hiện. Không hiểu sao nhưng linh cảm của tôi dường như đang mách bảo rằng không nên liên quan tới bất cứ thứ gì với người này, thêm một lần nào nữa..
“Chị.. Chị chủ..?”
Tôi cố nặn ra hai từ đó cho tròn vành rõ chữ. Nhưng cuối cùng nỗi sợ bên trong đã bộc bạch ra ngoài rất rõ. Tôi có thể cảm nhận rõ sự căm phẫn của chị chủ thông qua ánh mắt ấy, chị ta ghét tôi và tôi lại không hiểu chị ta tại sao lại có cái cảm xúc ấy với tôi.
Chị chủ ra hiệu người đẩy xe phía sau dừng lại, chị ta tự đẩy xe tiến lại về phía tôi. Khi đã chắc chắn rằng đã đạt tới khoảng cách ở cự li gần, chị chủ mới cất lời: “Đã lâu không gặp.
Bốn từ ấy được thốt ra, có thể thấy được giọng chị chủ đã thay đổi. Cách nói ấy khiến tôi chỉ muốn hỏi ngay khoảng thời gian qua chị chủ sống như nào. Và bộ dạng của hiện tại là vì điều gì.
Không thấy tôi có ý muốn đáp lại, chị chủ ra hiệu những người có mặt rời đi. Rồi chị ta bắt đầu đi thẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-nao-la-yeu-thuong-/3737089/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.